Dưới trời chiều, Nguyên Nghị trong bộ đồ trắng nhìn qua tạo cảm giác tự nhiên, phóng khoáng. La Xán Xán và anh cách nhau không xa, với phong độ như thế kia bảo cô ngước mắt cũng không dám nhìn anh, nhưng lại không nhịn được mà nhìn. Cô đứng đó không động đậy.
Tây Tây nhìn thấy Nguyên Nghị, vui sướng gọi lớn Ba ba, rồi kéo tay La Xán Xán chạy nhanh về phía anh. Cô lấy lại tinh thần, nắm chặt tay Tây Tây để cô bé đi chậm lại một chút.
Khi đến trước mặt Nguyên Nghị, La Xán Xán buông tay Tây Tây ra, cô bé chạy đến trước mặt anh, Nguyên Nghị ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm Tây Tây bế lên.
Anh hôn lên trán cô bé một cái, cười nói: Ba về rồi.
Tây Tây ôm cổ Nguyên Nghị hôn lên mặt anh, vui vẻ:
"Con vui quá! Ba ba đã về rồi!"
"Con ở nhà trẻ có ngoan không?"
"Tất nhiên là ngoan rồi! Con gái ba ba là ngoan nhất trên thế giới đó!"
Thật sao?
"Nguyên Nghị cười lớn, lại hôn lên mặt cô bé."Vậy có nghe lời bà nội hay không?
"Nguyên Nghị lại hỏi. Tây Tây gật đầu liên tục:"Nghe ạ. Ba ba, con đã nói với ba ba, con có học lễ nghi phải hiếu thảo với ông bà nội, nên bây giờ con rất hiếu thảo với hai người.Con hiếu thảo như thế nào?Con rửa chân giúp ông bà nội đó.Tây Tây thật giỏi!"
La Xán Xán đứng cách hai cha con họ không xa, nhìn cả hai người. Nguyên Nghị ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ánh mắt của cô. Anh nở nụ cười, nụ cười kia nhuộm ánh trời chiều, thoải mái và dịu dàng, cô rủ đôi mắt, chế giấu cảm giác thích và bối rối hiện rõ ra trong mắt mình.
Ánh mắt anh thu lại, cúi đầu nhìn Tây Tây, cười nói ra:
"Con đi gọi dì nhỏ đi, chúng ta cùng nhau về nhà."
Tây Tây gật đầu tốt vẻ đã hiểu.
Nguyên Nghị lại một lần nữa, ngồi xổm xuống, đặt cô bé xuống đất. Cô bé xoay người, lật đật chạy về phía La Xán Xán, ngoài miệng gọi lớn:
"Dì nhỏ, dì nhỏ, chúng ta về nhà thôi!"
Cô và Tây Tây lên xe, Nguyên Nghị bắt đầu quay đầu xe lại chạy. Gia đình anh chỉ cách nhà trẻ chừng 10 phút đi bộ, lái xe thì càng nhanh hơn, sau hai phút đã đến trước cửa nhà.
Ba người cùng nhau bước vào, ba của Nguyên Nghị ở phòng sách, mẹ anh thì đang xào rau. Anh vào nhà bếp chào hỏi, mẹ anh không khỏi kinh ngạc:
"Con về rồi? Sao không gọi nói một tiếng, nhiêu đây đồ ăn sao đủ."
"Con sợ trên đường đến bị kẹt xe, mọi người đợi lâu, nên không gọi." Nguyên Nghị cười.
"Vậy để mẹ kêu ba con đi mua chút gì đó thêm về." Mẹ anh vừa dứt lời, gọi vọng về phía phòng sách: Ông nó!
Ba Nguyên Nghị đang trong phòng luyện chữ.
Anh lên tiếng ngăn cản: Để con đi mua.
Ba Nguyên Nghị từ sau cửa phòng bước ra, nhìn thấy anh, cao hứng nói:
"Nguyên Nghị đã trở về rồi sao? Mẹ con gọi ba làm gì thế?"
Nguyên Nghị cười nói:
"Không có gì, con đi mua một ít đồ ăn rồi về."
Tây Tây và La Xán Xán ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, cô bé kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong nhà trẻ. Nghe xong Nguyên Nghị nói muốn ra ngoài, lập tức một người từ trên ghế sofa leo xuống, la:
"Con muốn đi! Con muốn đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!