Đưa tay em cho anh.
Viên Phi nói:
"Ngày mai tôi có một cuộc họp với khách hàng, cần mua quà. Việc của cô là giúp tôi chọn quà."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Dương Hồng Quyên nghi ngờ nhìn anh.
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
Đối đãi giữa tiếp viên khoang phổ thông và tiếp viên hàng khoang hạng nhất rất khác nhau. Dương Hồng Quyên chỉ muốn khôi phục lại cấp bậc của mình.
Cô gật đầu: Được.
"Anh đợi tôi về thay quần áo rồi mình đi ngay."
Dương Hồng Quyên trở về phòng thay quần áo. Nhíu mày nhìn vết thương trên trán, cô không muốn mọi người nhìn thấy nó một chút nào cả.
Thay đồ xong, Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau ra ngoài. Đến trung tâm thương mại, món đầu tiên buộc phải mua là một chiếc mũ, cô đội nó để che đi vết sưng trên trán.
"Là khách hàng nữ đúng không?"
Dương Hồng Quyên liếc nhìn Viên Phi, nói.
Viên Phi nhàn nhạt Ừm một tiếng.
Anh muốn tặng gì?
"Cô nghĩ nên mua cái gì?"
"Làm sao tôi biết được cô ấy thích gì chứ?"
"Đừng quên, tôi muốn cô chọn."
"Vậy thì mỹ phẩm hay trang sức?" Dương Hồng Quyên nói. Chỉ cần chọn cho thật nhanh, rồi về phòng. Cô không muốn để người khác nhìn thấy chút nào, lỡ bọn họ hiểu nhầm thì toi.
Viên Phi nói gì cũng được.
Dù Dương Hồng Quyên muốn mua đại thứ gì đó cho nhanh nhưng cô cũng muốn làm Viên Phi cảm thấy xót cho túi tiền. Vì vậy, cô đã chọn một sợi dây chuyền kim cương xa xỉ của một thương hiệu hàng đầu.
"Tôi nghĩ tặng cái này mới thể hiện rõ thành ý."
Dương Hồng Quyên chỉ vào chiếc sợi dây chuyền kim cương nói.
Viên Phi nói: Được. Sau đó, anh nói với người bán hàng, Gói lại.
Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi cà thẻ thanh toán cũng không chớp mắt, chế nhạo:
"Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, thực đúng là chó ngáp phải ruồi, giàu lên sau một đêm."
"Không có chuyện giàu lên sau một đêm."
Viên Phi liếc cô, bình tĩnh nói.
Không phải sao?
Lần này Viên Phi cũng chẳng muốn tranh luận với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!