Chương 19: Tin tưởng anh

La Xán Xán đi đến xe của Nguyên Nghị, anh mở cốp xe sau ra, xuống xe. Anh cầm hành lý trên tay cô, để vào cốp xe.

Lên xe đi.

Sau khi cất hành lý, thấy La Xán Xán vẫn đứng đó, Nguyên Nghị cười nói.

La Xán Xán lấy lại tinh thần, nhìn Nguyên Nghị khẽ cười, gật đầu: Ừm.

Hai người lên xe, La Xán Xán ngồi ở ghế tài phụ. Cô hỏi Nguyên Nghị sao lại ở sân bay.

Nguyên Nghị cong môi, chuẩn bị nói thì nghe La Xán Xán nói:

"Anh đi ngang qua đây à?"

La Xán Xán không nghĩ anh đến đây để đón cô.

Nguyên Nghị nghe được lời cô nói có chút sửng sốt, nói:

"Không, anh ở sân bay chờ em, đợi em hơn năm tiếng đồng hồ rồi."

La Xán Xán bị sốc, quay đầu nhìn Nguyên Nghị.

Máy bay bị hoãn ba tiếng vì mưa lớn, đường trở về cũng hơn hai giờ. Vậy là anh ở sân bay chờ cô trước khi Hải Thành có mưa lớn?

Vì sao? La Xán Xán hỏi Nguyên Nghị. Tại sao anh ta đợi cô sân bay lâu như vậy? Anh có biết những tin đồn về cô với anh trong giới tiếp viên không? Nghĩ đến đây, cô liền phủ nhận trong lòng.

Anh ở San Francisco, vừa mới trở về Bắc Thành, làm sao anh có thể biết những tin đồn này?

"Bởi vì anh sợ em khóc một mình." Nguyên Nghị cười nói.

La Xán Xán nhìn xa hơn, nói:

"Anh rể, anh đang nói về chuyện gì? Sao em phải khóc một mình?"

Nguyên Nghị nói:

"Bị uất ức, em sẽ không khóc một mình à?"

"Em không bị uất ức, nếu có cũng sẽ không khóc, em không phải đứa nhóc ba tuổi." La Xán Xán nhìn kính chắn gió trước mặt, nhỏ giọng nói.

"Thật sự không khóc thì tốt rồi. Những tin đồn trong giới tiếp viên, anh nghe thấy." Nguyên Nghị không vòng vo mà trực tiếp nói đến.

Trong lòng La Xán Xán rất căng thẳng, anh thật sự đã biết.

Nguyên Nghị nói tiếp:

"Em đừng để tâm đến những lời đồn này. Người loan tin này chắc chắn là có mục đích, anh sẽ đem việc này ra ánh sáng sớm thôi."

La Xán Xán quay đầu nhìn Nguyên Nghị.

Anh trấn an cô bằng một nụ cười. La Xán Xán không biết nói gì cho đúng. Anh đã biết tin đồn này, biết người khác nói cô quyến rũ anh, anh đang an ủi cô, nhưng đột nhiên trong lòng cô thấy bối rối, không tự tin vì cô thầm yêu anh, như vậy sẽ khó có thể nói yêu anh, hình như có thể biến lời đồn đó thành sự thật, dường như cô đang thật sự quyến rũ anh.

Nguyên Nghị thấy La Xán Xán mím môi không nói lời nào nên mới nói tiếp: Tin tưởng anh.

La Xán Xán lấy lại tinh thần, gật đầu: Ừm. Mà tại sao anh lại sợ cô khóc? Cô nghĩ mình chỉ đang suy diễn thôi. Cô lại gật đầu:

"Em cũng nhất định phải tìm ra người đó."

"Vậy là được rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nguyên Nghị nói xong, hỏi La Xán Xán: Em ăn cơm chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!