"Chẳng buồn cười gì cả." Leslie quay đầu đi chỗ khác, lại cứ chậm chạp không bò dậy, cho đến khi Chu Trù nghi hoặc vỗ vỗ bả vai hắn.
"Này, anh làm sao vậy?"
"Cẩn thận Anson." Leslie lúc này mới lưu loát đứng dậy.
"Tôi sẽ."
Leslie trượt đi thật xa, Chu Trù chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong mảng tuyết mịt mờ. Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Chu Trù bình phục lại nhịp tim, thong dong trượt về bãi cắm trại.
Đã đến bốn giờ chiều theo giờ địa phương, Chu Trù vác gậy trượt tuyết đi vào trong lều, Anson đang cùng Cole và cả Paige chơi bài poker.
"Chơi vui không?" Anson ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi.
"Cũng không tệ lắm." Chu Trù phủi rơi tuyết trên người.
"Bất chợt dừng lại không vận động nữa sẽ cảm thấy lạnh, đến ngồi cạnh lò sưởi đi." Tầm mắt Anson trở lại trên lá bài.
Chu Trù đứng sau lưng Paige, nhìn nhìn chất bài của cô, rất dễ dàng ghép thành một bộ hồ lô, "Tôi nếu là anh thì sẽ theo đến cuối cùng, còn phải tăng thêm tiền cược."
Anson buồn cười lắc đầu một cái, "Trời ạ, Dean. Tiền cược đã không thể lại tăng thêm nữa, ván trước tôi đã thua mất hai phần trăm cổ phần trong Western Union Airlines rồi đấy."
"Ồ, thế à?" Chu Trù dáng vẻ không bận tâm đứng bên lò sưởi, tiện tay nhón một miếng bánh quy, "Ván này anh nếu còn thua nữa, thì như thế nào?"
"Ừm, công ty thuốc lá Cu Ba. Tôi không muốn bỏ thứ yêu thích chút nào, cậu biết tôi thích xì gà nhất mà." Anson một bộ vạn phần xót xa.
Paige chú ý đến sự hỗ động giữa Chu Trù và Anson, trêu ghẹo nói, "Anson đối xử với Dean thật không giống bình thường, những thứ bị người khác cho là bí mật hoặc là cần che giấu, anh ấy thế nhưng lại trắng trợn nói cho Dean nghe như vậy."
Chu Trù nhẹ nhàng cười một tiếng, "Paige thân mến à, anh ta đâu chỉ nói cho mình tôi, cũng nói cho tất cả mọi người ở đây nghe nữa."
Đúng vậy, trong chiếc lều này, còn có hai tên vệ sĩ, đều là người của Anson. Mà Cole thì lại một người cũng chẳng có.
Chu Trù trong lòng âm thầm có cân nhắc, cậu đi tới bên cạnh Paige, ra vẻ giọng điệu đùa giỡn, "Này, tôi biết Cole cũng đối xử với cô không tầm thường, nếu như có cơ hội, hai người các cô phải cùng đến triển lãm trang sức của Dương Thị chúng tôi đấy."
"Nhất định." Paige nhìn Cole một cái, đối phương mỉm cười cực kỳ hào phóng mà gật đầu.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, dưới Chu Trù trượt một cái, cả người lảo đảo sắp ngã xuống, mà cà phê trong tay cậu hắt lên vai Paige. Chiếc ghế một trận ma sát, Paige nhạy bén mà né đi, Chu Trù nằm trên đất, tách cà phê vừa vặn rơi bên chân Paige.
"Dean!" Paige vội vàng cúi người xuống đỡ cậu, "Cậu không sao chứ!"
Anson cũng úp mặt bài, đem Chu Trù kéo lên.
"Tôi không sao… không sao… có thể lúc tiến vào tuyết trên đế giày bị lò sưởi ở đây làm tan…" Chu Trù bò dậy, cú ngã ban nãy không hề nhẹ.
"Có ngã bị thương ở đâu không?" Anson đưa tay xoay đầu Chu Trù qua.
"Này! Cho dù tôi ngã bị thương ở đâu đó, chỗ anh phải xem cũng là chân của tôi chứ không phải đầu của tôi đâu!" Chu Trù xoa xoa đầu gối mình, buồn cười nói.
"Anson, xem ra thật sự giống Paige nói, cậu rất quan tâm Dean a." Trong mắt Cole tràn đầy thâm ý, "Dean, cậu phải cẩn thận. Anson quan tâm cậu như vậy, Eva lại dùng thái độ không như bình thường đối xử với cậu, cậu phải cẩn thận đừng khơi dậy chiến tranh giữa hai người họ a."
"Giữa hai người họ sao có thể có chiến tranh chứ?" Chu Trù một bộ công tử nhà giàu không rành thế sự, "Theo tôi được biết, Anson thế nhưng là bạn trai riêng của cô Eva đấy."
"Ồ," Anson lắc lắc tay, "Kể từ khi cậu trở lại New York, điều Eva hi vọng nhất đó là có thể mang theo cậu tham gia các loại tiệc tùng, khiêu vũ cùng cậu là chuyện cô ấy mong đợi nhất mà."
Chu Trù nhún vai, cậu đã rất lâu không gặp Eva rồi, không biết cô bây giờ như thế nào.
"Hầy, mặt trời sắp xuống núi rồi, mấy người định thắp nến ở đây tiếp tục chơi bài sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!