Đôi nam nữ kia trong cơn tuyệt vọng ôm đầu chung một chỗ, mà hết lần này tới lần khác những chiếc xe đâm tới lại đánh tay lái vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông lướt qua bên sườn bọn họ.
Đây chính là Anson, không ngừng khiến bọn họ rơi vào cảnh tuyệt vọng, rồi lại ngay trong nháy mắt cho bọn họ hi vọng nhỏ nhoi. Thật ra thì bọn họ sâu trong nội tâm biết kết quả phải đối mặt chỉ có một, trước khi kết quả đó đến chính là dày vò vô tận.
Chu Trù đi vào trong sân, Richard theo qua đó muốn ngăn cản cậu, ngay tại một cái chớp mắt đó Chu Trù một cú quật qua vai đem hắn quẳng xuống đất.
Xương cốt Richard bị ngã đến rời rạc cả ra, lúc bò dậy nhìn về phía Anson. Anson lắc lắc đầu với hắn ý bảo không cần ngăn trở Chu Trù.
Bởi vì Chu Trù đến, kia ba chiếc xe con màu đen đều tức khắc dừng lại.
Chu Trù đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, dùng sức gõ gõ cửa sổ xe, đôi nam nữ ôm nhau không có chút phản ứng nào, sợ hãi đã tước đoạt tất cả giác quan của họ.
Chu Trù dùng sức đạp cửa xe một cái, người đàn ông trong xe mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Mở cửa."
Người đàn ông nhìn thấy Chu Trù liền dại ra đó, hắn biết mình sẽ có hôm nay nguyên nhân chính là đêm đó đụng thương Chu Trù.
"Anh… anh…"
"Không muốn chết thì nhường tay lái cho tôi." Thanh âm của Chu Trù lạnh như băng, đuôi mày cậu còn lưu lại vết sẹo khi bị đâm.
"Nếu như… bọn tôi ra khỏi chiếc xe này, bọn họ sẽ trực tiếp nghiền chết bọn tôi." Người đàn ông nuốt nước miếng.
"Anh ra chỗ ngồi phía sau." Chu Trù hất hất cằm, liếc về ba chiếc xe kia, "Đừng có lãng phí thời gian."
Người đàn ông như được đại xá, bò đến chỗ ngồi phía sau. Chu Trù mở cửa xe, tiếng động cơ vang lên, xe thể thao màu đỏ lùi lại một chút, vô lăng xoay một cái liền lao đi.
Một cách rất bài bản, Chu Trù lái xe rất có kỹ xảo mà đụng vào đèn xe của chiếc xe đối diện kia, đâm cho nó xoay ngang ra, chắn phía trước hai chiếc xe đằng sau, còn chiếc xe thể thao màu đỏ lại nghênh ngang mà đi.
Richard đứng ở bên sân chỉ cảm thấy tình thế kinh hiểm, làm một dấu tay với Anson đang ngồi ở ghế khán giả.
Anson lại chỉ mỉm cười một cái.
Ba chiếc xe rất nhanh bắt kịp Chu Trù, không ngừng mang tính dò xét mà đụng vào đuôi xe cậu. Ca
-mô của chiếc xe thể thao màu đỏ đích thật ra đã lỏng ra rồi, Chu Trù quẹo gấp một cú, làm nắp xe văng ra ngoài, văng trúng lốp trước của một chiếc xe trong đó.
Hai chiếc còn lại như cũ theo sát phía sau, chúng vì nhằm kìm kẹp Chu Trù mà tăng tốc chạy ở hai bên sườn xe cậu.
"A… a…" Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Chu Trù, đưa tay nắm lấy tay vịn trên nóc xe, cảm thụ cú húc khi có khi không của chiếc xe màu đen ở một bên, chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau nhìn trái nhìn phải, "Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"
"Câm miệng!" Chu Trù hét lớn một tiếng, người đàn ông ở ghế sau yên tĩnh lại.
Bất chợt, Chu Trù dừng xe lại, trong nháy mắt cấp tốc lùi xe về phía sau, hai chiếc xe màu đen thế không kịp dừng, thời điểm giáp công liền huých vào nhau.
Chu Trù thừa dịp đảo vô
-lăng, dọc theo đường chạy xông về phía cổng ra của trường đua.
Đây là cơ hội tốt để cậu rời đi!
Anson trên khán đài ý cười càng đậm, chậm rãi đi xuống khán đài.
Khi xe lao ra cửa, rộng mở thông thoáng mà Chu Trù nghĩ đến cũng không xuất hiện, mà là một hàng xe con màu đen tầng tầng lớp lớp chắn ở cửa.
"Tại sao có thể như vậy…" Biểu tình mừng phát khóc của người phụ nữ ở một bên bị tuyệt vọng thay thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!