"Đây là chuyện cười, Chu Trù. Mỗi một người sống, đều là kẻ xấu. Tôi dõi theo em, cũng không phải là bởi vì em có bao nhiêu sạch sẽ và tôi hướng tới vầng sáng cỡ nào. Đó là tình tiết chỉ trong tiểu thuyết hạng ba mới có. Tôi không cần cứu chuộc. Tôi cũng không tôn thờ Thượng Đế."
"Anh chỉ tin tưởng chính mình, trừ điều đó ra, anh còn cần cái gì?"
"Em." Anson ngước đầu nhìn trần nhà.
"Nếu như anh tính cứ mãi nhốt tôi ở nơi này, một ngày nào đó tôi sẽ nổi điên. Tôi sẽ giết anh."
"Để tôi xem một chút trong phòng này có cái gì có thể được em dùng để làm vũ khí nào." Anson vô cùng nghiêm túc nhìn khắp bốn phía, "Ừm, đèn bàn. Tôi xác định lấy sức mạnh của em cầm cái đèn bàn kia đập lên mặt tôi, nhất định ngay cả Richard cũng nhận không ra tôi nữa. Còn có khăn trải giường, em có thể dùng khăn trải giường siết chết tôi, có thể dùng gối đầu làm ngạt chết tôi… À, còn cả bình hoa kia nữa, sau khi rơi vỡ, mảnh vỡ cũng sẽ sắc bén vô cùng, dùng để cắt đứt cổ họng tôi cũng rất thích hợp… Cơ mà tôi phải nói cho em một tiếng, nó là danh tác của chủ nghĩa hậu hiện đại, giá trị hơn một triệu đô, mà người tạo ra nó mới chết tháng trước, cho nên nó tăng giá rồi…"
Chu Trù hít một hơi thật sâu, ngả người kéo chăn, bày tỏ không đếm xỉa tiếng léo nha léo nhéo của Anson.
"Em buồn ngủ rồi à? Vậy thì ngủ đi."
Anson cũng nằm xuống theo, cánh tay vừa muốn choàng qua Chu Trù liền bị cậu hất ra.
Buổi tối mấy ngày này, Anson đều ngủ bên người cậu. Chu Trù thậm chí không biết trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì nữa.
Chu Trù vẫn cứ dưỡng bệnh, trên căn bản chính là ở lại trong gian phòng này. Lối ra duy nhất của gian phòng chính là cánh cửa kia, phòng khách bên ngoài luôn có vệ sĩ canh gác. Chu Trù biết mình căn bản không thể chạy đi. Cậu thậm chí từng nghĩ tới bắt giữ Anson, thế nhưng cho dù Anson nằm ngay bên cạnh cậu, Chu Trù thật đáng buồn phát hiện mình thậm chí ngay cả một món vũ khí có thể dùng cũng đều không có.
Mấy ngày trước có nhân viên y tế tới tháo băng trên đầu cho Chu Trù. Cậu mọc dài ra hai, ba phân tóc, thoạt nhìn cứ nhung nhung, Anson rất thích loại xúc cảm này, cứ dùng bàn tay xoa tới xoa lui trên đỉnh đầu Chu Trù mãi, rất có một loại cảm giác đang trêu đùa thú cưng. Chu Trù thậm chí còn phát hỏa, thiếu chút nữa dùng dao cạo râu đem mình cạo thành đầu trọc.
Buổi tối, Anson nằm ở bên cạnh Chu Trù. Vì để cách xa anh, Chu Trù chỉ đành cuộn mình ở một mé giường, cũng may cậu ngủ rất an ổn sẽ không lăn qua lộn lại, nếu không đã không biết lật xuống dưới giường bao nhiêu lần rồi.
Mà Anson luôn vào sau khi cậu ngủ say thì áp tới, cánh tay choàng qua thân thể cậu. Có lúc Chu Trù biết cái tên kia hôn gáy mình, Chu Trù sẽ không chút do dự xoay người một quyền đánh tới. Có lẽ là bởi vì thần kinh phản ứng của mình không nhanh bằng lúc trước, cậu chỉ cần vừa nhấc cổ tay lên liền bị Anson một phen nắm lấy, căn bản không có cơ hội đánh được đối phương.
Vì thế, Chu Trù cảm thấy vô cùng bực bội.
Một buổi tối, Chu Trù hất cánh tay quấn lấy mình của Anson ra, lật người qua hung hăng trừng anh.
Ở trong căn phòng không có ánh sáng này, đôi mắt của Anson sáng rực ngoài ý muốn, tựa như nước suối chảy qua khe nứt thời gian, lặng yên không một tiếng động chảy qua khóe mắt đuôi mày của Chu Trù.
"Có phải ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối không ngủ được hay không?" Thanh âm của anh có thể dùng dịu dàng để hình dung.
Bất đồng với cái loại dịu dàng cố ý của Bọ Cạp Đỏ, lời nói của Anson giống như là muốn đem Chu Trù cẩn thận bao bọc lại.
"Nếu như anh không nằm ở đây, tôi sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều!"
"Nhưng ít ra chứng minh được cũng không phải là em mỗi lần ở chung với tôi đều sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Anh lén đưa tôi từ trong phòng chăm sóc đặc biệt ra, chẳng lẽ còn không tính là nguy hiểm sao?" Chu Trù nghiến răng nghiến lợi, cậu bây giờ cũng không biết phân bộ New York ầm ĩ thành bộ dạng gì rồi. Chu Trù chỉ có thể bằng vào một ngày ba bữa để phán đoán mình đã ở đây bao nhiêu ngày.
"Quả thực, tôi không nên nhốt em như vậy. Em cần hấp thụ ánh nắng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vitamin B trong cơ thể." Anson cũng không nhanh không chậm.
"Tôi không phải là thú cưng của anh, Anson Lorenzo."
"Tôi biết. Đầu em thoạt nhìn khỏe lại tương đối rồi. Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, có muốn đi ra ngoài phơi nắng một chút không?"
"Tôi xác định chỉ cần tôi xuất hiện ở nơi có thể được mặt trời chiếu đến, tổ chức của tôi đều có thể tìm được tôi. Cho nên anh sẽ không thả tôi ra ngoài."
Leslie lúc này nhất định đang giám thị Anson.
"Nếu như em hôn tôi một cái, tôi ngày mai thật sự sẽ để em ra ngoài phơi nắng một chút."
Tin anh, đầu óc tôi liền hỏng thật sự.
Chu Trù xoay người.
Thay vì tin tưởng Anson, cậu thà tự mình nghĩ biện pháp rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!