Cho nên, không thể tin tưởng một chút nào những điều anh ta biểu hiện ra.
Suy nghĩ của Chu Trù dừng ở một khắc đó, cho đến khi cửa được mở ra, có người đi vào.
"Tôi tưởng em còn muốn ngủ lâu hơn."
Thanh âm kia khiến Chu Trù run bắn cả người, cậu xoay phắt người lại, đồng tử một trận co rút, cảm giác choáng váng ập đến, Chu Trù cứng rắn đem nó đè nén xuống.
"Anson… Lorenzo… anh tại sao ở chỗ này!"
Hiện thực cùng trí nhớ giao nhau.
Khóe môi Anson cong lên, đi tới, "Tại sao tôi không được ở đây chứ? Nơi này là nhà tôi mà."
Lòng Chu Trù bị hung hăng nện một chùy, "Nhà anh?"
Nếu nơi này là nhà Lorenzo, như vậy mình làm sao lại ở chỗ này?
Chu Trù muốn lui về phía sau, Anson lại giữ lấy cậu.
"Em không nhớ sao? Em bị tai nạn xe cộ. Thương tổn tới đại não, có điều bác sĩ nói sau khi em tỉnh lại khả năng sẽ bị rối loạn trí nhớ tạm thời."
Anson lúc này đeo một cặp kính không gọng, anh hẳn là đang lật xem báo, nghe được tiếng kêu của thiết bị cho nên chạy tới.
"…" Chu Trù nhìn Anson, bất chợt một phát tháo kính của anh xuống.
Anson đang muốn đi kéo cổ tay cậu, Chu Trù trở mình một cái vòng ra sau lưng Anson, cạch một tiếng bẻ gãy mắt kính, dùng một đầu sắc nhọn kề ở bên cổ Anson.
"Cấm động!"
Tất cả động tác của Anson ngừng lại, trên môi là một nụ cười yếu ớt.
"Tôi không động. Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật não bộ, động tác của người ta cũng sẽ trở nên chậm hơn bình thường. Em quả thực chính là siêu nhân đấy, Chu Trù."
Chu Trù cả kinh, cứ coi như Anson hoài nghi Dean Dương, nhưng mà cũng không lý nào lại đem mình liên tưởng đến Chu Trù "đã chết" a!
"Anh đang nói gì?"
Anson đang muốn đưa tay chạm vào Chu Trù, Chu Trù liền càng dùng sức áp chế anh, "Tôi bảo cấm động!"
Đầu nhọn đâm vào da Anson, mơ hồ rỉ ra tia máu.
"Thật thú vị… Tôi tưởng dùng mắt kính để giết người là tình tiết chỉ có trong phim ảnh mới xuất hiện thôi chứ." Anson bình chân như vại, trong thanh âm không có chút cảm giác sinh mạng bị uy hiếp nào.
"Không cần hoài nghi, tôi sẽ giết anh. Nếu tôi gặp tai nạn xe cộ, như vậy tôi hẳn phải nằm trong bệnh viện, tại sao lại tỉnh dậy ở chỗ của anh?"
"Bởi vì tôi lén đưa em từ trong bệnh viện ra. Interpol quá lơi lỏng với em. Nếu như tôi không lén đưa em ra, chờ em khỏe lại tương đối rồi, tổ chức của em sẽ an bài cho em một thân phận mới, ngộ nhỡ em đổi lại gương mặt, tôi muốn tìm được em lại trở nên khó khăn."
Chu Trù nuốt nước miếng, "Anh… làm sao biết tôi là Chu Trù?"
Bất thình lình, trời đất đảo ngược. Động tác của Anson sét đánh không kịp bưng tai, cổ tay Chu Trù bị chế trụ, Anson lật người đè trên người cậu. Cằm cậu đập lên đệm giường, Anson đem cậu lật lại, hai tay Chu Trù bị đặt ở hai bên đầu, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Anson đến gần mình.
Hơi thở của anh ta, ánh mắt của anh ta, xâm nhập mọi ngóc ngách. Chu Trù cảm giác được áp lực nặng nề.
Tất cả của cậu bị Anson nắm trong tay, mà cậu lại không có chút sức chống đỡ nào.
Cằm Anson cọ qua chóp mũi Chu Trù, cái loại đụng chạm một cách tự nhiên đó giống như là dịu dàng không thể cự tuyệt.
Chu Trù không thích sự ám muội lưu chuyển giữa hai người, nghiêng mặt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!