"Cuộc thảo luận liên quan đến chuyện chấm dứt nhiệm vụ lần trước, không biết các anh có kết quả chưa?"
"Căn cứ vào tư liệu do tổ của Leslie thu thập được, bất kể Anson cũng được hay là Eva cũng được, đều không có bất cứ hành động điều tra thân phận của cậu nữa, cho nên Lister quyết định không tùy tiện cho ngừng nhiệm vụ lần này. Tin tức của cậu chuẩn xác nhanh nhạy, muốn Lister cứ như vậy vứt bỏ cậu, ông ta làm không nổi đâu."
"Anson sở dĩ không điều tra tôi là bởi vì anh ta khẳng định tôi không phải Dean Dương."
Gwen trầm mặc.
Lúc lâu sau, hắn lại hỏi, "Tình cảnh của cậu bây giờ nguy hiểm sao?"
"Đúng vậy."
Chẳng ai biết Anson Lorenzo khi nào sẽ mất đi hứng thú với Chu Trù. Khi ấy, liền không chỉ đơn giản như là uống ly trà, nhảy một điệu tango như vậy nữa.
"Tôi sẽ báo cáo cho Lister, nhanh chóng sắp xếp cho cậu rút lui."
"Cảm ơn."
Đóng lại cuộc thoại video, Chu Trù ấn ấn chân mày. Cậu đột nhiên không thể chờ đợi để có thể trở lại là chính mình. Cậu nhớ căn chung cư nhỏ của mình. Sau khi trở về mở tủ lạnh ra, uống một lon bia, sau đó ngồi trước ti vi chuyển kênh mà lại không cố định kênh nào, lưu học sinh ở phòng cách vách tìm cậu tán gẫu, ngẫu nhiên đôi vợ chồng trẻ ở lầu dưới cãi nhau, tiếng khóc quấy của trẻ sơ sinh nhắc nhở rằng cậu đang sống trên đời.
Mà không phải như hiện tại, tất cả mọi thứ đều bị bao bọc trong một lớp màng mỏng, khiến Chu Trù nhìn không rõ thế giới này, cũng khiến bản thân cậu không thể nào hô hấp.
Cậu vô cùng hi vọng Anson Lorenzo, Massive và cả cái Dương Thị biến mất khỏi thế giới của cậu. Giống như Eva đã nói, nếu tiếp tục đi sâu vào, cậu khó có thể bứt ra.
Trong lúc thất thần điện thoại vang lên, là Marin gọi tới.
"Cậu Dương, cậu không sao chứ?"
Chu Trù không tự giác cười lên, "Tôi không sao, Marin."
"Cậu Dương… thật xin lỗi lần này rước lấy phiền toái cho cậu. Nếu như không phải là tôi bị bọn họ bắt đi, cậu cũng không cần đi gặp ngài Lorenzo…"
"Không liên quan đến cậu." Chu Trù ngập ngừng, đột nhiên hỏi, "Marin, cậu thích vẽ tranh không? Như kiểu là thiết kế trang sức ấy."
"Thích ạ. Chỉ là rất lâu rồi chưa từng vẽ tranh."
"Tháng sau Dương Thị sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế trang sức, nhằm khai thác một vài nhà thiết kế tài năng mới, cậu nhớ phải tham gia thi đó." Chu Trù dặn dò cậu ta.
"Cảm ơn, thật ra tôi cũng định tham gia. Vốn còn lo cậu cảm thấy tôi làm trợ lý không tốt đó, nghe được cậu cũng kiến nghị tôi đi, tôi cảm thấy vui lắm."
"Marin, cuộc sống của cậu do chính cậu tự mình lựa chọn. Tôi không phải người bảo vệ hoặc là người quyết định của cậu. Cho dù có một ngày tôi không ở Dương Thị nữa, cậu cũng phải tự mình nắm lấy tương lai của mình."
"Cậu Dương, cậu làm sao vậy? Sao lại nói mình không ở Dương Thị nữa?" Thanh âm của Marin khẩn trương lên.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là lấy ví dụ thôi. Nhân dịp gần đây không tính là quá bận, cẩn thận xem một chút tư liệu liên quan đến thiết kế trang sức đi, đem những thứ đã vứt đi nhặt về."
Gác điện thoại, Chu Trù vừa quay lại liền trông thấy Dương Cẩm chống gậy đứng ở nơi đó.
"Cậu không định làm tiếp, đúng không?" Thần sắc Dương Cẩm trầm đi, áp lực vô danh lan ra trong không khí.
Chu Trù biết mình phải sớm nói cho Dương Cẩm.
"Đúng vậy, bởi vì… tôi không am hiểu ngụy trang, Anson Lorenzo và William Goodwin đều nổi lên nghi ngờ với tôi rồi. Mà Eva, sớm đã biết tôi không phải Dean của trước đây, chẳng qua bởi tôi đã cứu cô ấy, cô ấy lựa chọn im lặng mà thôi. Cái thân phận Dean này tôi đã không cách nào tiếp tục sử dụng nữa rồi. Thực có lỗi tôi vẫn chưa tìm ra hung thủ đã giết hại con trai ông.
Chẳng qua người có thể nghĩ tới cài bom trong phòng của Eva hơn nữa còn thành công, tôi nghĩ chỉ có tập đoàn Massive hoặc Anson Lorenzo thôi."
Dương Cẩm trầm mặc nghe xong lời Chu Trù nói, thản nhiên hồi đáp, "Tôi chỉ muốn biết chân tướng, thế nhưng chưa từng muốn cậu cũng phải bồi mạng vào đó."
"Cảm ơn." Chu Trù thầm thở ra một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!