"Không cần." Chu Trù loạng choạng đứng dậy.
"Thật ra tôi muốn nói với em, thời điểm nhìn em và Eva khiêu vũ tôi liền có chút ghen tị. Rất muốn đem em tới một căn phòng không người, nắm lấy tay em cùng em khiêu vũ, thời gian giống như la bàn không ngừng xoay tròn." Thanh âm của Anson nhự như không tồn tại.
"… Anh không cảm thấy tình huống hiện tại này không thích hợp nói những điều đó sao?"
Carter chuẩn bị một gian phòng khách cho cậu, cậu đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, nhìn bản thân ở trong gương. Cậu đột nhiên phát giác đã không nhớ rõ được mình bộ dáng ban đầu của mình là gì nữa.
Máu tươi trong tay xuôi theo dòng nước trôi vào bồn rửa tay, biến mất không nhìn thấy nữa.
Chu Trù ra khỏi toilet, lại trông thấy trên giường phòng nghỉ đặt một chiếc sơ mi sạch sẽ, chất lượng tốt, thiết kế ưu nhã mà không phô trương. Phẩm vị này rõ ràng không phải của chủ nhà Carter.
"Thích không." Anson tựa vào cửa hỏi.
Chu Trù không chút để ý mà cởi tây trang dính máu của mình xuống, gỡ cúc áo sơ mi, quay lưng về phía Anson, lộ ra tấm lưng đầy vết thương. Vết sẹo lưu lại trong vụ nổ bom tuy không nói được là nhìn mà phát hoảng, thế nhưng bị những vết thương nhỏ nhặt khác làm nổi bật lên, khiến người ta cảm thấy con mắt đều đau đớn.
"Là sẹo lưu lại trong lần nổ bom kia sao?" Anson nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy." Chu Trù không nhanh không chậm cài lại cúc áo, mất tự nhiên cơ bắp căng thẳng, bởi vì cậu cảm thấy được Anson đến gần.
Đối phương thế nhưng từ phía sau ôm lấy cậu, Chu Trù lạnh giọng nói, "Ngài Lorenzo, cái ôm này của anh tôi thấy cũng không phù hợp đi."
"Vì sao?" Anson phủ lên bên tai Chu Trù, hơi thở ấm nóng quét qua vành tai cậu.
"Tôi không phải phụ nữ." Chu Trù rất muốn một cú quật vai đem đối phương quẳng xuống, nhưng cậu biết Anson Lorenzo thân thủ rất cao, quan trọng nhất chính là ngộ nhỡ mình xuất thủ khiến đối phương nghĩ đến điều gì đó, vậy thì nhọc công phí sức rồi.
"Cái này không liên quan đến là nam hay nữ." Anson nhè nhẹ hít vào một hơi, dùng ngữ điệu như ngâm nga nói, "Tôi có đôi khi nghĩ, tôi đối với em quan tâm như vậy, có phải bởi vì em đã từng cùng cậu ấy trải qua một vụ nổ hay không."
"Cái gì?" Chu Trù khe khẽ run, trái tim đập loạn lên.
"Trước đây có một cảnh sát của Interpol, cậu ấy đã từng cứu tôi qua hai vụ nổ, đương nhiên… có một lần là tôi tự bố trí."
"Ngài Lorenzo, tôi không có hứng thú thảo luận những điều này với anh." Chu Trù chỉ muốn anh đừng nhắc tới những chuyện trong quá khứ kia nữa, bởi vì cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ mặc cho tên này bị nổ chết!
Mà Anson lại như là căn bản không nghe thấy lời Chu Trù nói tiếp tục tự mình lẩm bẩm, "Bộ dáng ăn bít
-tết giá rẻ của cậu ấy rất thú vị, không thể hiểu nổi thứ khó ăn đến vậy cậu ấy lại cứ như là đang thưởng thức trứng cá muối cao cấp."
"Không phải tất cả mọi người đều giống như ngài đối với từng ly từng tí trong cuộc sống đều đã tốt còn phải tốt hơn." Chu Trù lơ đễnh nói.
Khóe môi Anson nhếch lên, ngón tay điểm điểm trong không khí, "Điều này không liên quan tới truy cầu trong cuộc sống của tôi. Khi cậu ấy túm lấy tôi ở một trăm mét trên không, tôi như là ngáo đá ấy… Cư nhiên có một loại ảo giác dạo bước trong mây, không chút nào cảm thấy có khả năng sẽ rơi xuống ngã thành thịt vụn. Chỉ là vụ nổ thứ ba, cậu ấy không tránh được. Nghe nói cậu ấy bị nổ đến hoàn toàn biến dạng, thi thể cũng phải dựa vào DNA mới có thể phân biệt ra.
Mà Richard cái tên khốn kia cư nhiên hỏi tôi có muốn đi nhìn thi thể cậu ấy không. Tôi… vì sao phải đi nhìn bộ dáng tàn khuyết không vẹn của cậu ấy chứ?"
Trong nháy mắt kia ngữ điệu kéo dài hơi lộ âm sắc tịch mịch, khiến trái tim Chu Trù thắt lại. Nếu như Anson đang nói dối như cũ, vậy thì anh ta quả thực đã đạt đến cảnh giới nói dối tối cao rồi
"Anh nói cứ như là anh yêu cảnh sát Interpol kia ấy."
"Tôi không nghĩ rằng đó là yêu."
"Ồ, đó chính là "hứng thú", tựa như anh hiện tại quấy rối tôi vậy."
"Thế nhưng hứng thú, sẽ khiến người đau lòng sao?" Anson lẩm nhẩm, phảng phất như đối với Chu Trù quý trọng vô vàn.
"Ngài Lorenzo, tôi mệt lắm rồi, không còn tinh lực tiếp tục phối hợp trò chơi của anh." Chu Trù dùng sức kéo tay Anson ra, nhặt tây trang thả ở trên sàn lên, tiêu sái mà vắt lên vai đi ra ngoài.
Tựa như ảo giác, ánh nhìn đặt trên lưng cậu của Anson, thực sự rất đau.
Lên xe, trong tai truyền tới thanh âm của Leslie.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!