Chương 20: (Vô Đề)

Cô ngồi xuống bên người cậu, im lặng tựa hồ cũng đang cảm thụ rốt cuộc là điều gì khiến Chu Trù lộ ra biểu tình bình tĩnh an dật đến vậy.

Lúc lâu sau, Chu Trù mới trở mình một cái, một tay chống đầu, ngước mắt nhìn sang Eva bên cạnh.

Cô mặc kỵ trang bó người màu đỏ sẫm, bốt da hươu màu nâu, nhỏ xinh như cũ, lại có thêm mấy phần anh tư mạnh mẽ.

"Cô hôm nay thực xinh đẹp."

Chu Trù nhẹ giọng nói.

Eva cười, duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi cậu, "Rất nhiều người đều từng khen ngợi tôi xinh đẹp, hôm nay cậu nói câu ấy lại khiến người ta cảm thấy thật lòng nhất."

"Tôi nghĩ có một ngày tôi già đi, liền nằm dưới tán cây như vậy. Thái dương ấm áp, trước mắt là một mảnh xanh thẳm và xanh biếc giao hòa với nhau. Tôi chẳng cần nghiêng người nhìn, cũng biết được cô ấy của tôi ngồi ngay bên cạnh."

"Dean, cậu thay đổi rồi." Ngón tay Eva xuyên qua sợi tóc của Chu Trù, "Trước đây cậu chính là một đứa trẻ, luôn muốn sự chú y của người khác."

"Vậy còn hiện tại thì sao?" Khóe miệng Chu Trù khe khẽ nhếch lên, lộ ra mấy phần dáng vẻ con nít.

"Hiện tại, cho dù cậu an tĩnh đứng ở nơi đó, cũng sẽ có người nhịn không được mà dõi theo cậu. Cậu bắt đầu hướng đến bình yên, bắt đầu hưởng thụ những chi tiết người khác không xem trọng."

"Bị cô nói như vậy, hệt như tôi đã già rồi ấy."

"Đồ ngốc, thành thục và già cỗi là hai khái niệm khác nhau."

Chu Trù cười, "Cô cũng nằm cùng tôi một lúc chứ?"

Eva gật gù, lộ ra thần thái dịu dàng khó có thể phát hiện, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Chu Trù.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi Chu Trù cảm thấy hơi lạnh mở mắt ra mới phát giác ấy vậy mà đã đến thời điểm mặt trời lặn.

Ánh chiều tà màu cam vỗ về mảnh đồng xanh này, tựa như trang sách trong gió nhẹ lật lên.

"Eva, Eva! Tỉnh lại nào!" Chu Trù đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh.

"Ưm?" Eva mở mắt chống người dậy, "A, không cẩn thận liền ngủ thiếp đi mất…"

"Phải a." Chu Trù liếc mắt, nhìn ngựa của hai người đứng dưới ánh tịch dương, bình lặng mà tuấn mỹ.

"Nên trở về rồi." Eva đứng dậy, Chu Trù dìu cô lên ngựa.

Bọn họ cũng không vội cưỡi ngựa về, trái lại một đường đi chậm.

"Hôm nay cảm thấy thật vui vẻ." Eva nhẹ giọng ngâm lên bài dân ca Nga.

"Vì sao? Chúng ta hình như ngoài ngủ dưới tán cây thì chẳng hề làm gì cả."

"Có lẽ điều tôi hi vọng cả đời giống với điều mà cậu muốn, chính là khoảng thời gian bình lặng. Cơ mà tôi nghĩ cậu đến mã trường của tôi hẳn không phải là bởi đột nhiên muốn cưỡi ngựa đi?"

"A…" Chu Trù vỗ vỗ đầu, lộ ra biểu tình của cậu bé lớn, "Bộ trang sức thiết kế cho cô đã hoàn công rồi, tôi đến đây là muốn tự mình đưa cho cô."

"Ồ, xem ra cậu đối với thiết kế của bộ trang sức kim cương này cực kỳ có lòng tin a." Tiếng cười của Eva rất nhẹ nhàng, "Tôi chờ không nổi muốn tận mắt nhìn xem rồi."

Hai người trở lại nội thành New York, đến khu nhà cao cấp hiện tại của Eva.

Chu Trù mở bộ trang sức kia ra trước mặt Eva.

"Thế nào, cậu không giải thích với tôi một chút trong thiết kế này có ý nghĩa gì như những nhà thiết kế hoặc là thương nhân trang sức khác sao?" Eva nửa đùa nói.

Chu Trù lại có thể từ trong ánh mắt của cô xác định được sự yêu thích của cô đối với bộ trang sức này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!