Chương 19: (Vô Đề)

Anson Lorenzo phải chăng đã nhìn thấu cậu.

Anson chậm rãi ngậm lấy đôi môi cậu, mềm mại mà kéo dài nụ hôn, không có dục niệm mưa rền gió dữ, lúc mút vào lại ngoài ý muốn mà dùng sức, tựa hồ muốn những thứ không theo đuổi được hết thảy phải trở về.

Khi nụ hôn này ngừng lại, Chu Trù ngẩn người nhìn Anson. Tên này sở trường làm bộ làm tịch, máu lạnh đến cùng cực lại có thể biểu hiện ra bộ dáng thâm tình tha thiết.

Vậy giờ phút này thì sao? Trong đầu anh ta chứa cái gì?

"Bộ dáng phát ngốc của em thực đáng yêu. Không giống như con nhím xù lông nữa." Anson bật cười, khóe mắt nổi lên nếp nhăn nhàn nhạt, thành thục mà đủ ý vị.

Chu Trù tránh khỏi Anson, hung hăng chà môi mình, "Hôm nay tôi sẽ dùng hết một tuýp kem đánh răng."

Leila ở trong khoang thuyền lại không trấn định như vậy, những vệ sĩ áo đen này bao vây quanh cô.

"Tôi khi nào thì có thể đi ra?" Leila sắp nổi bão rồi.

"Ngài Lorenzo nói muốn cùng ngài Dương đơn độc trò chuyện."

Cửa đẩy ra, Chu Trù một mặt ấm ức đứng ở cửa, làm một dấu tay với Leila, "Hey, chúng ta lái thuyền rời đi."

Anson mất hết hứng thú mà mang theo người của anh, một bộ dáng thừa phong phá lãng (theo gió rẽ sóng) chạy ở phía trước Chu Trù.

Trong phòng điều khiển, Leila nhìn sườn mặt lạnh băng của Chu Trù, mở miệng hỏi, "Anson và cậu nói chuyện gì?"

"Tất nhiên là hỏi tôi chuyện liên quan đến Carter Lippman."

"Tôi luôn cảm thấy hành động lần này cứ như là rơi vào bẫy rập ấy, cho dù chúng ta có một ngày muốn kết thúc đợt hành động này cũng sẽ bị hãm sâu vào trong không thể tự bứt ra."

Chu Trù ngừng một chút, "Tôi vẫn đều nhớ được mình là ai."

Ở trên biển theo gió mà đi, Anson nhìn về phương xa, "Cậu ấy không chỉ tinh khiết như kim cương, ngay cả độ cứng cũng giống."

Richard cầm giữ bánh lái, lâu sau mới nói một câu, "Ngài sợ hãi sao?"

"Sợ hãi cái gì? Tôi cũng không cảm thấy Dean sẽ chết."

Richard lại nhỏ giọng nói một câu, thế nhưng tiếng động cơ quá lớn, Anson không hề nghe thấy.

Sau khi cập bờ, Anson mở cửa xe mình ra, một bộ phong độ quý ông, "Dean, không để bụng tôi đưa em về Dương gia chứ?"

"Cực kỳ để bụng. Mỗi một lần tôi và anh ngồi cùng một máy bay, chạm mặt trong cùng một bữa tiệc hoặc là ngồi chung một chiếc xe, vận rủi liền nối đuôi mà tới. Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi cơ." Chu Trù hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đêm nay như vậy đã khiến cậu mệt mỏi vô cùng, cậu đã không còn khí lực đọ sức với Anson nữa rồi.

"Nếu như không thường xuyên tiếp xúc với tôi, em làm sao đạt được mục đích của mình?" Anson khoanh tay hơi ngẩng đầu nhìn bóng lưng khựng lại của Chu Trù.

Leila đang khoác tay Chu Trù cũng cứng lại.

Một khắc này tâm trạng của bọn họ đều treo lên giữa không trung.

Lẽ nào, Anson đã phát hiện ra gì đó?

"Anh có ý gì?" Chu Trù cất cao giọng.

"Em là người thừa kế của Dương Thị, mà tôi là khách hàng quan trọng nhất của Dương Thị. Em không cùng tôi thân cận hơn một chút bảo trì quan hệ tốt đẹp, tôi làm sao mà mua nhiều thêm trang sức kim cương của nhà em?"

"Cha tôi cũng không chỉ một lần bảo với tôi, anh là khách hàng quan trọng nhất của chúng tôi, đồng thời cũng là khách hàng nguy hiểm nhất."

Chu Trù nói xong, liền kéo Leila rời đi.

Mà Anson thì chỉ bảo trì tư thế kia nhìn bóng lưng của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!