Chương 15: (Vô Đề)

Leila đã có hơi phật ý, cảm giác mình bị mọi người xem nhẹ. Thế nhưng lại không cách nào phát tác, bởi vì chức trách của cô ngoại trừ là bạn cùng cặp của Chu Trù ra, lại còn phải lưu ý những người khác bên cạnh cậu bao gồm cả William Goodwin.

"A, xem ra anh cũng đã nghe nói về chuyện vụ cài bom rồi." Chu Trù bất đắc dĩ mà ấn mi tâm, "Hôm nay là sinh nhật của chị Eva, chúng ta có thể không nhắc đến chuyện xúi quẩy kia không?"

"Được chứ, được chứ." William buồn cười mà gật gật đầu, "Vậy chúng ta tán gẫu về điểm khác. Hôm nay cậu còn có thể nhảy một điệu Tango cho chúng tôi chứ? Tôi nghe nói cậu từng biểu diễn ở buổi tiệc tối lần trước, chấn kinh toàn trường. Đáng tiếc khi ấy tôi còn có việc bỏ lỡ màn biểu diễn đó."

"Hôm nay chỉ sợ là không được. Diễn viên chính là Eva, tôi cũng không thể cướp đi sự nổi bật của cô ấy."

"Hoặc là," Khuôn mặt của William chậm rãi áp về phía Chu Trù, "Hôm nào đó cậu một mình nhảy cho tôi xem."

"Tango là phải có bạn nhảy, "một mình" nhảy cho anh xem chỉ sợ rằng rất khó làm được."

"Tôi có thể làm bạn nhảy của cậu."

Lúc này, Eva đang cùng một thanh niên tóc vàng tán gẫu, không khí có mấy phần thân thiết, tay của Eva khoác lên cánh tay cậu thanh niên.

Chu Trù nhịn không được nhìn sườn mặt của cậu thanh niên kia. Sắc mặt của cậu ta trắng nhợt, thiếu đi huyết sắc hồng hào, cả người mang đến cảm giác mong manh cho người khác. Đuôi mắt cậu ta hơi hơi xếch lên, thấp thoáng có vài phần tùy tính. Khi nói chuyện khóe môi khẽ mím, có vẻ nho nhã lễ độ, lại có cảm giác khoảng cách xa xôi.

"Đó là Carter Lippman, một trong ba cổ đông lớn của Westerm Airlines." William theo tầm mắt của Chu Trù nhìn qua, nhẹ giọng giải thích.

"Là một mỹ nam a, ngay cả Eva cũng bị cậu ta hấp dẫn."

"Nếu bàn đến mỹ nam…" William làm như vô cùng thân thiết mà chỉnh sửa nơ cổ cho Chu Trù, thấp giọng nói, "Cậu càng có vẻ có chiều sâu hơn một chút, ở cùng một chỗ với cậu sẽ luôn khiến người ta có một loại kỳ vọng."

Chu Trù run vai bật cười, bất động thanh sắc nghiêng người rời khỏi phạm vi của William.

"Cảm ơn ngài đã liệt tôi vào hàng ngũ mỹ nam."

Lúc này, Leila đang khoác lấy cổ tay cậu bị người khác ôm vai đem qua một bên. Chu Trù không vui phát hiện Anson đã đến, Richard luôn đi theo anh mang Leila đi. Chu Trù vừa túm lấy cổ tay của Leila, Anson liền ôm eo cậu đem cậu kéo sát về phía mình, hơi thở của anh phả lên vành tai của Chu Trù, thanh âm thản nhiên đến trầm thấp, "Dean, tôi chỉ muốn ở riêng với em một lúc.

Ở cùng một chỗ với tôi em không cần vệ sĩ đâu."

Leila nhìn Chu Trù một cái, Chu Trù chậm rãi buông cổ tay cô ra.

"Bởi vì cùng một chỗ với anh thì cho dù có vệ sĩ cũng không cứu được mạng của tôi."

Anson thản nhiên cười một cái, buông Chu Trù ra.

"Từ sau lần nọ chia tay ở sân bay, tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại cho em."

"Vậy sao?" Chu Trù một bộ biểu tình đang suy ngẫm, "Ồ —— có mấy dãy số lạ, tôi sợ là cuộc gọi quấy rối cho nên mặc kệ nó."

"Tôi là khách hàng quan trọng nhất của em, em cư nhiên không lưu số điện thoại của tôi?" Con mắt của Anson rất tinh tế, một chút dao động giữa mắt mày Chu Trù đều không qua khỏi sự quan sát của anh.

"Em vẫn còn đang giận tôi?" Ngữ khí của Anson nhẹ nhàng, phảng phất như Chu Trù là người tình được anh nâng trong lòng bàn tay vậy.

Chu Trù thậm chí hoài nghi tên này có phải là có năng lực khống chế nhân tâm hay không, bằng không tại sao mình ở khoảnh khắc đó lại có cảm giác mềm lòng?

Lúc này, Eva vừa lúc kéo Carter Lippman đi tới. Eva có thể cảm thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa Chu Trù và Anson, tươi cười kéo cà vạt của Anson qua, trong vẻ quyến rũ thoáng hiện ý trêu ghẹo, "Cưng ơi, Dean chính là khách quý của tôi, tôi không muốn anh quấy rối cậu ấy."

Chu Trù bỗng nhiên thực cảm kích Eva đã dùng cái từ "quấy rối" này để hình dung hành vi của Anson, thực sự quá chuẩn xác.

"Tôi sai rồi, nữ vương. Chỉ là tôi cầm lòng không đặng." Anson giương mắt trông thấy Carter, lập tức khôi phục bộ dáng lễ độ, "Đã lâu không gặp, cậu Lippman."

"Quả thực đã lâu không gặp." Ngón tay trắng nõn của Carter Lippman nắm lấy tay Anson, xương ngón tay cực kỳ dùng sức, xem ra ân oán riêng giữa cậu ta và Anson có lẽ cũng không chỉ là bắt nguồn từ vụ ma túy bị phát hiện trên máy bay.

Anson nâng tay Carter lên, hôn lên mu bàn tay cậu ta, dùng kiểu ngữ điệu an ủi nói, "Đừng lo lắng, cha cậu rất nhanh sẽ không có chuyện gì."

"Vậy thì phải cảm ơn ngài Lorenzo đã thả cho ông ấy một con ngựa rồi." Carter cười nhẹ gật đầu, bờ vai rất rõ ràng vốn có chút khẩn trương buông lỏng đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!