Khi cô tan học thì đã chạng vạng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tuần Âm về nhà.
Lúc này, Khang Văn Thanh đã tan làm từ lâu, đang tất bật trong bếp.
Tiếng dầu bắn, tiếng xẻng nấu ăn và chảo va vào nhau, tiếng máy hút mùi chạy và mùi thơm của thức ăn phả vào mặt cô.
Đây là cảnh tượng thường thấy nhất vào giờ ăn trong các gia đình bình thường ở thành phố Giang.
Phương Tuần Âm mím môi, cởi áo khoác đồng phục, thở hắt ra.
Sau đó cô mới nhỏ giọng chào: "Mẹ, con về rồi ạ."
Khang Văn Thanh tắt máy hút mùi, thuận miệng đáp: "Ừ. Mau đi thay quần áo để chuẩn bị ăn cơm đi. Nếu bố con vẫn chưa về, lát nữa gọi điện giục bố con đi nhé."
"Vâng ạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bỏ đồng phục vào máy giặt.
Sau đó cô xách cặp về phòng.
Phương Tuần Âm sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ cô đều là người bản địa ở thành phố Giang, họ gặp nhau qua xem mắt rồi thuận lợi kết hôn, sinh con. Tuy không thể nói họ rất mặn nồng với nhau nhưng cũng đã hòa thuận nhiều năm rồi.
Lẽ ra cô sẽ không phải oán trách gì mới đúng.
Nhưng Khang Văn Thanh lại là người nhanh nhẹn, mạnh mẽ và thẳng thắn, không quá quan tâm đến tiểu tiết.
Còn bố cô
- Phương Vi thì không có chính kiến, hết sức ba phải.
Phương Tuần Âm lớn lên dưới sự nuôi dạy của họ.
Từ khi cô còn bé, đã không có ai quan tâm đến những suy nghĩ nhạy cảm trong lòng cô.
Ngay cả khi cô khóc lóc chạy về nhà, kể hết nỗi ấm ức của mình với bố mẹ thì cũng chẳng được gì hết.
Khang Văn Thanh luôn nói Phương Tuần Âm giống Phương Vi.
Suốt ngày lầm lầm lũi lũi, không làm được việc gì ra hồn.
Có mỗi tí chuyện thôi cũng lèo nhèo, cứ phải phóng đại nó hơn mọi việc khác.
"Nhà chúng ta không giàu có, con cũng xem như được thừa hưởng gen trội của bố mẹ, mặt mũi không đến nỗi, đầu óc cũng không ngu. Chỉ là một vết bớt nhỏ bằng nửa bàn tay mẹ thôi, cũng không ở trên mặt, có gì ghê gớm chứ, cứ khóc mãi, bao năm rồi vẫn không lờ nó đi được à? Khi nào con lớn hơn tí nữa, biết trang điểm, chỉ cần đánh một lớp phấn nền là sẽ che được thôi!"
Phương Tuần Âm không biết phải nói thế nào: "Nhưng..."
Khang Văn Thanh xua tay, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Không nhưng nhị gì hết! Con cũng đã thế rồi, còn làm nó biến mất được à? Âm Âm, con đừng nghe mấy dì bảo bắn laser gì đó, con mới tí tuổi, chưa bàn đến việc không có tiền, cho dù bố mẹ dư dả thì chuyện này cũng không hay ho đâu! Hơn nữa bạn con đều bận học, làm gì có thời gian để ý tới con chứ! Nghe mẹ nói không?"
"..."
Suy cho cùng thì cũng là do suy nghĩ của người lớn và trẻ con khác nhau.
Cho dù cha mẹ khuyên nhủ cô nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!