"Nguyện ta như sao, người trăng sáng/ Đêm đêm lấp lánh tỏ cùng đôi." - "Xa dao dao thiên", Phạm Thành Đại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Hai người cách nhau khoảng ba bốn mét.
Tay chân Phương Tuần Âm đã bắt đầu cứng đờ.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng gì, giọng Chu Mật đã vang lên phía sau cô, có vẻ kinh ngạc và vui mừng rõ rệt.
"Trần Gia Mạc, cậu vẫn nhớ tớ à!"
Phương Tuần Âm quay lại theo phản xạ có điều kiện.
Có lẽ vì không thấy Trần Gia Mạc trong lớp nên Chu Mật không có hứng thú chờ tiết tập thể dục đầu tiên kết thúc, cô ta nhanh chóng rời khỏi lớp chuyên Lý, ra ngoài tìm cô.
Vào lúc này, cô ta đang đứng sau Phương Tuần Âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị trí của hai người cùng nằm trên một đường thẳng, cách nhau chưa đầy hai sải tay.
Trần Gia Mạc cao nên đang nhìn từ trên xuống.
Đúng là trong lúc nhất thời, cũng rất khó đoán được anh đang nói chuyện với ai trong hai người họ.
Phương Tuần Âm không nghĩ cô và Trần Gia Mạc đã thân quen đến mức có thể hồ hởi chào hỏi nhau như thế. Suy cho cùng, đó chỉ là mối quan hệ giữa một cô gái kỳ quặc bị thương nhẹ, được bạn học tốt bụng giúp đỡ thôi..... Chỉ thế thôi.
Nhưng mối quan hệ này đã đủ để khiến cô có cảm giác nửa mừng nửa lo rồi.
Thế nên cô cũng không đòi hỏi gì thêm nữa.
Phương Tuần Âm im lặng lùi ra sau một bước.
Cô co người lại, tựa vào tường.
Ngôn ngữ cơ thể của cô đã thể hiện rất rõ, cô đang muốn giúp Trần Gia Mạc và Chu Mật nói chuyện trực tiếp với nhau chứ không cần nhìn vòng qua cô.
Chu Mật nhìn Phương Tuần Âm bằng ánh mắt cảm ơn.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía Trần Gia Mạc.
Mắt cô ta sáng long lanh, như đang mong chờ một tình tiết lãng mạn kinh điển nào đó.
Trần Gia Mạc khẽ liếc tờ giấy kiểm tra trong tay Chu Mật, lập tức hiểu ra.
Đương nhiên anh sẽ không khiến cô ta khó xử.
Anh khẽ nhíu mày, trầm ngâm mấy giây rồi ngập ngừng gọi một cái tên: "... Chu Mật? Cậu cũng học cấp hai Minh Châu đúng không, trùng hợp thật đấy."
Lần này mặt Chu Mật đỏ bừng.
Cô ta không ngờ Trần Gia Mạc vẫn nhớ mình thật.
Thậm chí anh còn nhớ tên cô ta.
Trong lúc nhất thời, tính cách bạo dạn của Chu Mật bỗng biến đi đâu mất, cô ta bắt đầu lắp bắp: "Đúng... đúng rồi, Trần Gia Mạc, không ngờ... không ngờ cậu vẫn nhớ tớ. Sao cậu biết tên tớ vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!