Chu Mật bên cạnh Phương Tuần Âm bắt đầu siết ngón tay lại, bóp mạnh cánh tay mảnh khảnh của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cô ta chỉ qua ngôn ngữ cơ thể.
Vào lúc này, trong hội trường, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu.
Giọng Trần Gia Mạc chậm rãi vang vọng qua loa.
Giọng anh nghe vừa trong trẻo vừa bình thản.
"... Trong ba năm cấp ba sắp tới, chắc hẳn vẫn còn chuyện quan trọng hơn việc học. Khi tôi nói câu này, chắc mọi người sẽ hiểu bài phát biểu này đúng là do tôi viết."
Tiếng cười vang lên bên dưới.
"Không sai, lúc này tôi đã nhận được ánh mắt khiển trách của giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng rồi. Phải cảm ơn các thầy cô vì chưa lên sân khấu kéo tôi xuống, nếu làm thế thật thì mất mặt lắm, đúng không?"
Trần Gia Mạc mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng ý cười thật lòng cũng xuất hiện trên mặt anh.
"Thật ra điều mà tôi thực sự muốn nói là, thay vì cố gắng học tập, chúng ta nên tìm ra ý nghĩa của việc học. Chẳng hạn như sau này, bạn muốn trở thành nhà khoa học, muốn làm ca sĩ đường phố, muốn kiếm thật nhiều tiền hay muốn ở bên người mình yêu... Thế nào cũng được. Nói chung, con người nên sống vì điều gì đó. Thay vì lãng phí tuổi xuân quý giá để nỗ lực cho con đường vô định phía trước, thà lãng phí cho những điều quan trọng hơn với bản thân để sau này không phải hối hận.
Được rồi, bài phát biểu của tôi đến đây là hết, phải xuống sân khấu viết kiểm điểm thôi. Chúc mọi người có ba năm vui vẻ và đầy ý nghĩa ở trường Trung học số Tám nhé."
Sau giây phút im lặng.
Cả hội trường đều hoan hô.
"Mẹ nó, Trần Gia Mạc đỉnh thật!"
"Trần Gia Mạc quá đẹp trai! Còn dám nói nữa!"
"..."
Trần Gia Mạc phóng khoáng khoát tay, chậm rãi bước xuống sân khấu, trả lại buổi lễ cho người dẫn chương trình.
Nhưng bầu không khí cũng khó mà quay về với sự im lặng trang nghiêm hết sức buồn ngủ khi nãy.
Mọi người đều hào hứng bàn tán về "bài phát biểu táo bạo" của anh.
Hình như có những người đã như thế bẩm sinh.
Anh ở đâu.
Ánh sáng sẽ ở đó.
Nhưng chỉ nửa phút sau, giọng của một nữ sinh đã vang lên trong loa.
"Xin lỗi, tôi không đồng ý với những gì mà bạn học kia vừa phát biểu."
"..."
Phương Tuần Âm ngẩng đầu, nhìn về phía xa.
Một nữ sinh xinh đẹp đang đứng trước micro.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!