Chương 4: (Vô Đề)

Sau ngày tựu trường, họ lại trải qua một cuối tuần nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó các học sinh tiểu học và trung học chính thức bắt đầu học kỳ mới.

Dự báo thời tiết cảnh báo sẽ mưa mấy ngày liên tiếp, tiếc rằng cơn mưa thu đầu tiên ở thành phố Giang mãi vẫn không rơi xuống nổi.

Tuy đã vào thu nhưng nhiệt độ vẫn cao.

Khi bước vào cổng trường Trung học số Tám.

Có thể thấy rất nhiều học sinh khóa trên đang xắn ống quần đồng phục mùa hè lên, để hở phần lớn bắp chân cho mát.

Các khóa trước của trường Trung học số Tám có mấy bộ đồng phục, bao gồm comple, đồ thể dục và đồ bình thường.

Comple và đồ bình thường được may theo số đo của từng người, rất cầu kỳ.

Đồng phục của khối mười năm nay vẫn chưa được quyết định, nhà trường chỉ có thể đưa ra một số quy định về trang phục, cho mọi người mặc quần áo của mình mấy ngày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thế nên bên cạnh các bộ đồng phục, vẫn có rất nhiều học sinh mặc đủ loại quần áo.

Phương Tuần Âm vẫn mặc bộ đồ như hôm tựu trường, cô mặc áo khoác sẫm màu, quần thể thao xanh thẫm, chun ở gấu quần được rút chặt, cộng thêm đôi giày đế bằng không mới không cũ, để lộ một phần nhỏ mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, gần như có thể gọi là gầy trơ xương, dường như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể dễ dàng bẻ gãy chỗ xương đó.

Nhìn tổng thể thì trông cô cũng không quá kỳ quặc.

Nhưng giữa tiết trời nóng nực này, cô vẫn không khác gì người ốm sợ rét.

Chưa kể dáng đi của cô còn co ro, chỉ ước mình có thể cuộn tròn lại, tốt nhất là khiến người ngoài không nhìn thấy cô nữa.

Thật ra đó không phải vấn đề gì lớn, chỉ là một vết bớt mà thôi, không phải chuyện khủng khiếp đến mức không dám ngẩng mặt nhìn ai.

Nhưng cô đã quen với sự nhát gan, quen thu mình lại rồi.

Cô đã quen giả mù giả điếc, cũng đã quen với việc xây dựng khoảng cách với những người xung quanh.

Cô tựa như ma cà rồng tham sống sợ chết, chỉ có thể sống trong bóng tối suốt đời.

Ánh mắt của người ngoài không khác gì dao găm tẩm độc, có thể khiến người cô chằng chịt vết thương.

Nghĩ đến lối so sánh này, Phương Tuần Âm bất giác nhếch môi.

Cô cảm thấy nó rất buồn cười.

Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ.

Tiếng hô lớn bỗng vang lên phía sau cô.

"Trần Gia Mạc! Chờ tớ với!"

Nghe thấy cái tên này, Phương Tuần Âm thoáng khựng lại, cô chậm rãi ngẩng lên, nhìn thẳng về phía trước.

Cô vô thức nheo mắt, đẩy kính xuống.

Ngay sau đó, ở nơi cách đấy hai mươi bước, nam sinh quay đầu lại.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào mặt anh, khắc họa rõ hơn những đường nét trên khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!