Chương 2: (Vô Đề)

Nam sinh không nhận ra vấn đề gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh quay sang nhìn Phương Tuần Âm, lập tức nhíu mày, vội buông tay, lấy khăn giấy trong túi ra nhét vào tay cô.

"Cậu chảy máu mũi rồi, mau bịt bằng khăn giấy đi."

"À... Ừ."

Phương Tuần Âm sửng sốt nửa giây rồi luống cuống nhận lấy.

Lúc này, hai nam sinh khác cũng chạy ra từ sân bóng rổ, đến bên hai người.

"Trần Gia Mạc, tình hình sao rồi?"

Phương Tuần Âm thoáng bồi hồi.

Trần Gia Mạc?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh tên Trần Gia Mạc à?

Trần nào, Gia nào, Mạc nào thế?

Ánh nắng quá chói chang, khiến người ta hoa cả mắt, cộng thêm chiếc kính vỡ đang cản trở tầm nhìn nên đến giờ Phương Tuần Âm vẫn chưa nhìn rõ mặt Trần Gia Mạc. Cô chỉ cảm thấy nam sinh này rất cao, da cực trắng, giọng cũng rất hay.

Đối với Phương Tuần Âm, thời điểm mà anh xuất hiện quá trùng hợp, khiến người khác rung động khác thường.

Anh như cơn gió mát, làm dịu đi mùa hè cay đắng này.

Cũng xoa dịu cả tâm trạng tự ti và nhát gan không sao biến mất được kể từ khi cô rời lớp đến giờ.....

Trần Gia Mạc không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Phương Tuần Âm.

Nghe thấy câu hỏi, anh giơ tay đấm mạnh vào vai nam sinh vừa lên tiếng kia, nói: "Cậu còn dám hỏi à. Cậu chuyền bóng kiểu gì mà khiến bạn nữ chảy cả máu mũi thế, còn không mau xin lỗi người ta đi."

Nam sinh kia ngượng ngùng gãi đầu: "Cho tớ xin lỗi nhé, tớ chỉ lỡ tay thôi, mà đúng là lỡ tay thật. Cậu học lớp nào thế? Tớ sẽ đền kính cho cậu, để hôm khai giảng tớ mang đến lớp cậu, cậu thấy được không?"

Phương Tuần Âm ôm mũi, giọng cô truyền qua tờ giấy ăn, nghe hơi trầm.

"Không cần, không sao đâu."

Cô không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế nên vô thức nghiêng người, lùi lại nửa bước, muốn tránh ánh mắt của những nam sinh này.

Tuy cô đang mặc áo khoác cổ cao nhưng dù sao cổ áo cũng không ôm sát hay cao hẳn lên. Có lẽ cô chỉ cần cử động nhẹ là sẽ để lộ vấn đề.

Giống như khi ở trong lớp hồi nãy.

Sơ hở trăm bề.

Hồi cấp hai, Phương Tuần Âm từng viết một câu trong nhật ký.

[Trên thế giới có hàng chục triệu người, có người được thiên sứ hôn, cũng có người bị ác ma nguyền rủa. Mình là người sau.]

Cho dù cô ấm ức đến mấy thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Cô chỉ có thể sống dè dặt cả đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!