Chương 16: (Vô Đề)

Tình huống này đúng là rất bất ngờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dường như nằm ngoài dự đoán của người khác.

Nhưng Phương Tuần Âm đang cảm thấy sốt ruột, không thể giải đáp thắc mắc của Chu Mật ngay.

Cô sải bước, đi hai, ba bước tới trước mặt họ, quan sát kỹ họ từ trên xuống dưới.

Sau đó cô mới lên tiếng, hỏi dồn dập: "Sao các cậu lại ở đây? Các cậu ra ngoài từ bao giờ thế? Ra kiểu gì? Có bị thương không?"

Thịnh Nguyệt vẫn đang ngậm kem, cô ta lắc đầu, lúng búng: "Sao thế. Chúng tớ phát hiện cậu không đi cùng, ban đầu định quay lại tìm cậu nhưng không có đèn pin, trong đó cũng không dễ tìm người nên đành đứng im để đợi. Sau đó chúng tớ gặp được mấy bạn lớp bên cạnh nên ra ngoài với các cậu ấy luôn."

"...."

Phương Tuần Âm ngẩn người.

Nghe xong thì có vẻ như họ hoàn toàn không gặp vấn đề gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng so sánh với nhau, cô lại cảm thấy chuyện không hề giống như cô tưởng tượng.

Cô rất muốn hỏi: Vậy tại sao hai cậu không nói với giáo viên? Tại sao lúc ra ngoài mà không nhìn thấy cô, họ vẫn có thể ung dung đi mua kem ăn chứ?

Cho dù cô cầm đèn pin... Nhưng cũng đang ở môi trường xa lạ mà.

Chẳng lẽ bạn thân như cô không đáng được lo lắng chút nào à?

Nhưng Phương Tuần Âm không dám hỏi.

Trước giờ cô vẫn luôn một mình, vì Chu Mật chủ động đến gần nên cô mới cảm nhận được cảm xúc mới lạ khi có "bạn", khó tránh khỏi lo được lo mất.

Lúc nào cô cũng lo mình làm gì không tốt, khiến bạn thân thấy phiền.

Nỗi lo này khiến cô trở nên lóng ngóng và ủ rũ mọi lúc.

Vào lúc này, sao cô dám đòi hỏi thêm.

Như bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Không có gì khiến cô không hài lòng cả.

Dưới ánh đèn đường ảm đạm.

Phương Tuần Âm bất giác cắn môi dưới.

Nét mặt cô hơi ủ rũ.

Nhưng chỉ chốc lát sau, cô lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Cô gật đầu, nói với Chu Mật và Thịnh Nguyệt: "Tớ sợ các cậu không có đèn pin, không ra ngoài được nên đã nhờ các thầy và sĩ quan huấn luyện giúp. Nếu các cậu ra ngoài rồi, để tớ đi nói với các thầy một tiếng."

Phương Tuần Âm nói rồi im lặng quay đi.

Cô chạy đến chỗ giáo viên.

Trong bóng đêm, bóng lưng cô trông hết sức gầy yếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!