"Em như một bài ca, dù hát khàn cả giọng thì vẫn cứ thích mãi." - "Ngày âm u vui vẻ", Trần Dịch Tấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Mấy câu hát lướt qua tai cô.
Khi đoạn nhạc dạo vang lên, cuối cùng Phương Tuần Âm cũng hoàn hồn.
Cô vội lúng túng tháo tai nghe ra, nét mặt lộ rõ vẻ chột dạ.
Cô nhìn về phía Chu Mật đầu tiên.
May mà Chu Mật đang tựa đầu vào vai Thịnh Nguyệt, ngoẹo cổ quan sát tình hình ván bài ở phía sau, không hề chú ý đến động tĩnh bên này.
Phương Tuần Âm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ngón tay cô siết chặt lại, cô vô thức nắm chặt chiếc tai nghe trong tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thực sự cảm thấy hơi buồn bực, không biết nên làm thế nào.
Hành động này của Trần Gia Mạc có ý nghĩa gì thế?
Anh chỉ đơn giản là muốn chia sẻ âm nhạc với cô qua tai nghe thôi ư?
Vậy tại sao hồi nãy anh lại nói dối Chu Mật?
Chẳng lẽ... Anh nhận ra ý định của Chu Mật nên cố tình cư xử thân mật như thế với cô, lấy cô làm bình phong để khiến Chu Mật hết hy vọng à?
Phương Tuần Âm tự kinh ngạc trước suy đoán này của mình.
Tim cô bắt đầu đập rộn lên.
Còn đập mạnh hơn hồi nãy.
Nhưng… Chắc Trần Gia Mạc không phải người như vậy.
Anh là ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo trong lòng cô.
Sao anh có thể đi lợi dụng tình bạn của người khác chứ?
Vậy rốt cuộc là tại sao?
...
Trần Gia Mạc và Thường Triết Tự đều cao, tuy lưng ghế xe khách cao nhưng hai người chỉ cần ngồi thẳng lên, hơi nghiêng người về phía trước là đã có thể dễ dàng bỏ qua lưng ghế, nhìn thấy hàng ghế trước rồi.
Lúc này, cô bé ngồi trước đang nhíu chặt mày, động tác cũng hơi gượng gạo.
Có vẻ cô vừa rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Nên không còn tâm trí chú ý đến xung quanh.
Trần Gia Mạc nheo mắt nhìn sườn mặt mềm mại của cô, không hiểu sao bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
"Khụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!