Trong lúc nhất thời không khí cực kỳ ấm áp tốt đẹp, ở bên nhau ôm ngủ hai người cảm thụ được tồn tại của người kia.
Nhưng mà, chẳng qua một lúc sau, cảm xúc biến hoá khôn lường của thai phụ đột nhiên trở mặt không nhận người, hung hăng cắn hầu kết hắn một miếng, giống như heo con gặm tới gặm lui.
Cho đến khi nàng cắn cắn muốn thở hồng hộc, nam nhân mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng, giống như động vật liếm láp cho đối phương, yên lặng bình an.
"Ta rất tức giận..." A Bảo khó khăn mà nói, "Về sau không cho phép chàng làm ta sợ như vậy...! Không cho phép bị thương làm ta khó chịu..."
"Được..."
Hắn đáp lời, đầu lưỡi ấm áp tiến vào miệng nàng, bình tĩnh liếm mỗi một chỗ của nàng, sau đó phát hiện nàng không tự giác hàm mút lại, động tác không khỏi có chút kịch liệt.
Ngươi gặm ta, ta gặm ngươi một phen, thực dễ dàng động tình, chỉ tiếc tình huống không đúng, không thể làm gì, cuối cùng hắn chỉ có thể vuốt ve thân thể của nàng một lần, mà nàng bị hắn bắt dùng tay giúp hắn giải toả, cảm giác được vật trong lòng bàn tay có sức sống, đầu mơ hồ không khỏi nghĩ
-- sao nàng lại có thể chứa được thứ này vậy?
Chờ đến khi hắn phát tiết ra tới, A Bảo đã mệt cực kỳ, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ muốn ngủ.
Cảm giác hắn giúp nàng rửa sạch ướt át trên tay, sau đó được hắn ôm vào trong ngực, giống như ôm lò sưởi, thoải mái cực kỳ.
"Tiêu Lệnh Thù, chàng sắp làm cha, có vui hay không..."
Nàng mơ màng nói, không có nghe được câu trả lời của hắn thì đã chìm vào giấc ngủ say.
*****
Bởi vì trước đó Tiêu Lệnh Thù trở về lăn lộn một phen, chờ đến khi A Bảo tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Đến khi tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã trống không.
A Bảo cũng không vội hỏi người đâu, chỉ lười biếng ngồi dậy một lát, mới gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó dùng đồ ăn sáng, dời đến giường đất ở noãn các, lười biếng một chút, bắt đầu lật xem sổ sách, xử lý chuyện trong vương phủ.
Sau khi đem chuyện cần xử lý giải quyết xong, Hoa ma ma bưng lên trà táo để nàng giải khát.
Độ ấm trong nhà vừa phải, nhưng không khí có vẻ quá mức khô ráo, dễ dàng khiến người thiếu nước, nhấp ngụm trà táo đỏ có vị hơi ngọt, A Bảo cong cong đôi mắt.
"Vương gia đâu?" A Bảo dò hỏi Lưu quản gia đến đây lấy lại sổ sách.
Bởi vì nam chủ nhân trở về nên Lưu quản gia cực kỳ vui vẻ, mặt bánh bao nổi lên tươi cười, nói: "Sáng sớm Vương gia đã tiến cung, đoán chừng buổi trưa sẽ trở về."
Trên mặt A Bảo cũng lộ ra tươi cười, vốn dĩ muốn cho Lưu quản gia lui xuống, tự nhiên lại nhớ vào mùa thu khi ở núi Bắc Minh vẫn còn một ít rượu nho do mình nhưỡng ở đó, vội nói, "Lưu quản gia, ngày mai cho người đến thôn trang núi Bắc Minh lấy mấy bình rượu nho đem về vương phủ."
Lưu quản gia cười lên tiếng, vuốt mông ngựa nói: "Rượu nho do Vương phi nhưỡng có hương vị không tệ.
Thuộc hạ uống xong cảm giác mấy loại rượu trước đây không có vị gì cả.
Vừa lúc thời tiết lạnh như vậy, uống chút rượu nho có thể ấm áp thân mình."
A Bảo trừng lớn đôi mắt nói: "Rượu nho bỏ thêm băng, lạnh lạnh mới có hương vị.
Ta đang muốn thêm chút tuyết sạch để uống cùng đó."
Lưu quản gia: "..." Vỗ mông ngựa sai chỗ phải làm sao đây?
Chờ Lưu quản gia rời khỏi, mấy Nhạn cười muốn nội thương, A Bảo cũng đấm giường cười không ngừng, Hoa ma ma cũng buồn cười, nhịn không được lắc đầu bật cười.
"Lưu quản gia thật là dễ chọc." Nhạn Thanh là người hoạt bát, chế nhạo nói: "Mỗi lần nghe ông ấy nịnh nọt, luôn nghẹn trong lòng.
Không nghĩ tới hôm nay ông ấy cũng sẽ có biểu tình như bị đè nén, chọc thật vui."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!