Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Nyanko

hiện trường hôn lễ Tề vương, trừ bỏ Tấn vương, thì chiến tích các hoàng tử khác đều bị thương thật quá mức chịu đựng, loại chuyện này tất nhiên là không giấu được, rất nhanh được truyền vào cung. Theo cung nhân hầu hạ ở điện Thái Hoà truyền ra, hoàng thượng tức giận tới mức ném vất nghiên mực mà ông yêu thích nhất.

Hoàng đế tức giận, tất nhiên hậu cung cũng không yên ổn, mà trong kinh thành – các quan viên đi ăn hỉ yến ngày ấy, chỉ một đêm tất cả đều bất an.

thật là, một đám người xuất thân cao quý, phong độ ngút trời, là tấm gương tốt trong mắt người ngoài, vậy mà ở trước mặt bọn họ đánh nhau như lưu manh ngoài đường. Đánh mấy hoàng tử khác bị thương ngất xỉu, thật sự là khiến người ta khó có thể thừa nhận mà. Cũng sợ vị thiên tử đang giận dữ ở trong cung, sẽ tìm ngươi gây rắc rối. Vì vậy những người đó sau khi trở về, rất thức thời mà không tiết lộ chuyện này, coi như theo ý của Thái tử phi, muội phu và cữu ca giao lưu tình cảm – tuy rằng cách nóinày có không đúng đi nữa.

Chuyện hôn lễ Tề vương hỗn loạn, trừ bỏ tầng lớp thượng lưu, thì các bá tánh trong kinh hoàn toàn không biết gì cả, nên làm gì thì cứ làm cái đó.

Loại chuyện này xảy ra, các hoàng tử đều biết phụ thân của bọn họ sẽ cực kỳ tức giận, cho nên da đầu căng thẳng, trời chưa sáng liền bò dậy đi thỉnh an. Ngay cả người bị thương ở chân là Hiền vương cũng sai người nâng hắn vào cung, cũng không dám nhân lúc hành động không tiện mà giả chết không đi.

Sáng sớm A Bảo cũng thức dậy sớm, hầu hạ Tiêu Lệnh Thù rửa mặt thay quần áo, bọn nha hoàn hầu hạ cũng xử lý tốt mọi chuyện, nhanh chóng sai người đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt trình lên. Tuy rằng dậy quá sớn ngủ không đủ, cũng không có thú ăn uống, nhưng vẫn ép chính mình ăn. Nàng không những ép mình ăn, còn ép Tiêu Lệnh Thù phải ăn thật nhiều.

Đương nhiên, A Bảo cảm thấy bản thân mình là cô nương ngoan ngoãn hiền lương, sẽ như thế nào lại cường thế ép người vậy chứ, lúc này nàng mười phần ôn nhu nhẹ nhàng nói với nam nhân thoạt nhìn không có hứng thú ăn uống: "Vương gia, hôn lễ ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, phụ hoàng chắc chắn sẽ tức giận. một lát nữa chàng cũng phải đi thỉnh tội với phụ hoàng, không biết sẽ qua bao lâu, hiện tại ăn nhiều một chút cũng đỡ, đến lúc đó đỡ phải đói chết."

trên bàn bày các loại đồ ăn, A Bảo đích thân đón lấy một bát cháo đậu bỏ mật ong từ tay nha hoàn, bỏ xuống trước mặt hắn, lại gắp thêm cái bánh bao ngọt bỏ vào trong chén sứ Thanh Hoa của hắn. Tuy rằng Tiêu Lệnh Thù thích ăn ngọt, nhưng hắn không thích kiểu quá ngọt, khẩu vị thiên về vị ngọt nhẹ. Cho nên điểm tâm vị ngọt trong chén cháo đường không cao, A Bảo cũng đồng ý, ăn nhiều đường nhỡ may chưa đến bốn mươi bị bệnh tiểu đường thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu Lệnh Thù nhìn A Bảo, A Bảo nỗ lực mỉm cười. Nàng đã luyện tập rất lâu để có gương mặt đoan trang lại không hề mất đi nụ cười nhẹ nhàng đúng chất hiền thê này. Tự nhận là rất thành công, nhưng đột nhiên Tiêu Lệnh Thù lại duỗi tay véo gương mặt nàng, khiến tươi cười đình trệ trên gương mặt.

Các nha hoàn bà tử có mặt ở đây đầu óc trống rỗng khi nhìn thấy hành động của Vương gia nhà bọn họ, sau đó nghĩ: Ai nha, có phải hay không ngủ ít giờ, nên xuất hiện ảo giác rồi! Vương gia vô tình tàn nhẫn nhà bọn họ mới không làm ra cái loại hành động ấu trĩ thế này này đâu!

"Đừng cười, xấu!" Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nói.

A Bảo bị cái chữ "Xấu" kia đả kích không thôi, cúi đầu yên lặng ăn bánh bao chiên. Khắc chế ý niệm muốn uống sữa đầu nành, miễn cho ở trong cung ngốc quá lâu sẽ liên tiếp đi ngoài thay quần áo, thế thì thật là quá mất mặt rồi.

Tiêu Lệnh Thù thấy nàng cúi đầu, đang nhìn đôi đũa trong tay nàng. Sức lực hắn lại mạnh, cho dù dùng đôi đũa gõ người khác cũng sẽ rất đau. Nếu ngồi bên cạnh là mấy huynh đệ làm khắn khó chịu, sớm đãlấy một chiếc đũa gõ lên đầu rồi, sau đó lại lạnh lùng bình tĩnh sai người đổi một đôi đũa khác. Chỉ là… Người ngồi trước mắt quá yếu đuổi, gõ sẽ bị thương mất. (Mấy vị huynh đệ:

TvT Chẳng lẽ gõ chúng ta sẽ không có chuyện hả?)

Có A Bảo nhẹ nhàng nhỏ giọng khuyên ăn sáng, bữa sáng này Tiêu Lệnh Thù ăn rất nhiều. Hứa ma ma ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng có chút vui vẻ. Ở trong lòng bà, có thể ăn chính là phúc, có thể ăn thìsẽ khoẻ mạnh! Bà không dám tranh cãi với các chủ tử chuyện ăn nhiều ăn ít, nhưng trong lòng vẫn yên lặng mà hy vọng Tấn vương ăn nhiều một chút, sống tốt đến bảy tám chục tuổi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người lại sửa sang đôi chút, lập tức dắt tay tiến cung.

Hôm nay là ngày tân hôn của phu thê Tề vương, hai người họ muốn vào cung tạ ơn, thuận tiện bái kiến cha mẹ chồng, gặp mặt tỷ muội chị em dâu. A Bảo là tẩu tử, tất nhiên cũng phải tiến cung gặp nàng dâu mới. Hơn nữa hôm nay có nhiều điểm không giống thường lệ, bởi vì hôn lễ hỗn loạn ngày hôm qua, mọi người đều cảm thấy nên tiến cung sớm một chút. Lại căng da đầu, không có việc gì thì đừng trêu chọc người khác.

Dĩ nhiên có không ít người có chung ý tưởng giống A Bảo, ít nhất lúc A Bảo tiến cung, khi xuống xe ngựa thì thấy phía trước cũng có vài xe ngựa dừng lại. Thái tử phi, Hiền vương phi, Tần vương phi và Chu vương phi cũng đã tới, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn người, rất nhanh liền hiểu rõ ý đối phương.

Nhóm hoàng gia tức phụ cùng các vị trượng phu, ngồi trong kiệu tiến cung mà tới. Mà các hoàng tử đem theo bộ dạng thê thảm đi thỉnh tội với Chính Đức đế. Chỉ có Tiêu Lệnh Thù nhìn không ra vui mừng hay tức giận, chậm rì rì mà đến sau cùng.

Chính Đức đế không để ý đến mấy tên nhi tử tới thỉnh tội, cứ như thường lệ lâm triều. Sau khi triệu kiến triều thần, lại bảo mấy nhi tử đứng ngoài điện Thái Hoà. Mấy triều thần cũng biết tâm tình Chính Đức đế khó chịu, hôm nay lâm triều cũng chưa từng vui vẻ. không ai lấy ba chuyện lông gà vỏ tỏi dâng lên chọc Chính Đức đế tức giận làm gì. Ngay khi thái giám hô "Có việc chuẩn tấu, không việc bãi triều", thìmọi người quyết đoán lui xuống.

Thời điểm bãi triều, tất nhiên thấy mấy vị hoàng tử với thương thế khác nhau. Ban ngày mà nhìn mấy người đầu sưng thành heo hay mặt gấu trúc, tâm tình càng phức tạp. Dĩ nhiên, trong này có hai người bình thường nhất, là Thái tử và Tấn vương. Ngay từ đầu Thái tử cứ như vậy mà hôn mê, trừ bỏ vết bầm tím trên trán, cũng không có vết thương nào khác, mà vết bầm tím này dùng phấn che dấu một chút, nhìn từ xa cũng không rõ ràng lắm. Mà Tấn vương – ai có thể chỉnh được cái tên với sức chiến đấu mạnh mẽ, con người hung tàn như vậy chứ? Ai có thể đả thương hắn được đây?

Vón dĩ Thái tử cũng không cần đứng ngoài điện với bọn đệ đệ cho người ta chế giễu. Chẳng qua hắnvẫn tỏ vẻ người làm huynh trưởng, phải cùng bọn đệ đệ có nạn cùng chịu, đồng cam cộng khổ, biểu hiện phẩm chất yêu thương huynh đệ, thuận tiện ở trước mặt mọi người thu được hảo cảm. Mặc dù biết Thái tử bày bộ dạng huynh trưởng tốt này là để thu hảo cảm của người ngoài, nhưng người ta vẫn tán thưởng.

Trong lòng mấy vị hoàng tử ở bên cạnh nhìn hắn được lòng các vị triều thần thì có đủ loại cảm giác khinh bỉ ghen ghét, càng cảm thấy Thái tử chính là người âm hiểm, biết nhìn sắc mặt. Đồng thời cũng lấy được hảo cảm từ Chính Đức đế -- không có phụ thân nào không hy vọng nhi tử của mình không yêu quý lẫn nhau.

Chính Đức đế ước chừng mấy đứa con trai đứng một canh giờ, nhìn thời điểm Tề vương sẽ đem nàng dâu đến đây bái kiến, liền sai người gọi bọn họ vào.

Thái tử đi đầu, sau đó dẫn đầu quỳ xuống thỉnh tội.

Chính Đức đế lạnh lùng nhìn bọn họ.

Rất nhanh nghe thông tri phu thê Tề vương và phu thê Kim Cảnh Giác cũng đến đây thỉnh tội.

Chính Đức đế cho bọn họ tiến vào, liếc mắt một cái là thấy hai gương mặt như đầu heo, không nhìn rõdung mạo, chỉ có thể từ quần áo, khí chất mà nhận ra ai là nhi tử của mình, ai là cháu trai của nhà vợ.

Kim Cảnh Giác vừa tới lập tức chạy nhanh đến trước ngự án, đôi tay tóm lấy ngự án, vẻ mặt tức giận nói: "Dượng, muội phu xấu xa đánh ta!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!