Editor: Nyanko
Nhắc đến phủ Trung Võ tướng quân không thể không nói đến đại phòng đích trưởng tử phủ Trung Võ tướng quân – Võ Liệt. Kế tiếp rất tự nhiên mà nhớ tới thê tử Võ Liệt, nữ nhi đầu tiên của đương kim hoàng đế
-- đại công chúa Tiêu Lệnh Bảo. Võ Liệt đương nhiên cũng là con rể đầu tiên của Hoàng thượng.
Vị đại công chúa này mới chân chính là bảo bối đó!
Dĩ nhiên ở trong mắt người ngoài, công chúa hoàng thất đều tôn quý, cũng bởi vì quá tôn quý, cho nên đệ tử nhà huân quý mới không muốn làm Phò mã, không chỉ vì làm con rể của Hoàng đế không dễ, mà cái chức Phò mã này càng khó làm.
Đại công chúa là nữ nhi đầu tiên của Chính Đức đế, lúc nàng vừa mới sinh ra, Chính Đức đế thấy làm lạ. Mà phương thức nuôi dưỡng kỳ lạ của Chính Đức đế là nuôi nữ nhi giống như như nuôi nhi tử. Các hoàng tử học gì thì đại nữ nhi cũng học cái đó, cho nên đại công chúa tuyệt đối rành văn giỏi võ, mộttay dùng roi khiến những nơi ăn chơi trác táng trong kinh nghe thấy cũng biến sắc.
Đương nhiên, thịnh sủng như vậy, cũng đừng hi vọng vị công chúa đó có tính tình tốt đẹp gì, so với thất công chúa còn được nuông chiều hơn nhiều đấy.
Mười năm trước đại công chúa tuyển hôn phu, trong kinh thì hết chín thành truyền tin mấy con cháu thế gia vừa đúng độ tuổi đều sinh bệnh, còn một thành không phát bệnh thì truyền tin mang mệnh sát tinh phải thành gia lập thất muộn mới tốt. Ngay lập tức toàn bộ kinh thành bị bao trùm bởi bầu không khí khẩn trương nghiêm túc. Mấy vị đại thần quan viên có nhi tử vừa đủ đội tuổi càng lo lắng đề phòng, sợ đại công chúa sai mắt mà chọn phải nhi tử nhà mình làm phu tế.
Dĩ nhiên, sau khi đại công chúa nghe nói việc này, hận đến mức ghi nhớ toàn bộ mấy người này, dĩ nhiên sau này là lăn qua lộn lại mấy nhà đó một phen. Chẳng qua đại công chúa cũng ra vẻ mình có cốt khí, nàng văn võ song toàn, so với nam nhi cũng không kém, có gả cũng phải gả cho anh hùng, mấy tên con cháu thế gia cứ như gà luộc thế kia, nàng còn không để vào trong mắt đâu.
Đúng là kiểu công chúa hung dữ mà.
Ngay lúc không khí khẩn trương nghiêm túc vẫn bao trùm khắp nơi, đích trưởng tử phủ Trung Võ tướng quân ở Tây Bắc trở về chúc thọ tổ mẫu, cưỡi ngựa vào thành, khí thế anh đỉnh bất phàm. Ngay lúc đại công chúa ra cung du ngoạn, vừa gặp đã thương, không phải người thì không gả.
Vì vậy, chuyện chung thân đại sự của Đại công chúa cuối cùng cũng được giải quyết, mọi người trong kinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhòm, ồn ào phát thẻ người tốt cho Võ Liệt. Chính Đức đế từ trước đến nay cũng thích Võ gia trung liệt, này rể hiền, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, cũng ngầm hạ chỉ tứ hôn. Ngay khi Võ gia nhận được thánh chỉ, biểu tình cứng đờ, mọi người ai cũng bật khóc. Thái giám tuyên chỉ thấy vậy, lúc trở về bẩm báo với Chính Đức đế rằng người Võ gia "vui mừng" đến mức bật khóc.
Phủ Trung Võ tướng quân bị ép cưới một vị công chúa, khi ấy Võ Liệt chỉ mới là thiếu niên mười sáu tuổi, tính ra Đại công chúa còn lớn hơn hắn một tuổi. Từ nhỏ Võ Liệt lớn lên ở Tây Bắc, tính tình sáng sủa cương trực, cũng chưa từng nghe qua sự tích hung tàn của Đại công chúa. Vì thế cứ như vậy mà cưới vào cửa, cho đến khi cưới về không lâu sau đó mới phát hiện bản thân mình cưới phải cọp mẹ, ở nhà nói một không nói hai, lúc muốn đổi ý thì đã không còn kịp rồi.
Năm năm trước, Tây Bắc có chiến sự, không biết Đại công chúa nghĩ như thế nào, cũng đi theo, mãi cho đến bây giờ mới trở lại.
A Bảo nghĩ lại sự tích của vị Đại công chúa, đột nhiên hiểu tại sao Võ Liệt phải nhờ đệ đệ hắn nuôi dưỡng ngoại thất giùm mình. Trong mắt Đại công chúa không chứa nổi hạt cát, nàng ta thành thân với Võ Liệt mười năm, vẫn không có con. Tuy rằng A Bảo không biết Võ Liệt có nóng vội trong việc muốn có thế hệ sau hay không, chính là Đại công chúa tuyệt đối sẽ không cho phép Võ Liệt cùng nữ nhân khác có hài tử.
Nếu biết việc này, ngoại thất kia chắc chắn bị đánh chết, đoán chừng hai hài tử cũng khôngsống nổi. Mà trong mắt Đại công chúa, Võ Hạo giúp huynh trưởng nuôi ngoại thất, chính là đồng loã, tuyệt đối muốn đánh mấy đòn. Hơn nữa Đại công chúa còn có một "Mỹ" đức khác là thích giận chó đánh mèo, cũng không cần nghĩ xem người ta có vô tội hay không.
Có tẩu tử hung hãn như vậy, A Bảo thật lo cho tương lai sau khi gả qua của Lý Minh Phượng. Nếu hành sự không cẩn thận đụng phải Đại công chúa, thiếu điều bị khinh bỉ quá. Đương nhiên, hiện tại nàng lo lắng là việc Võ Hạo giúp huynh trưởng dưỡng ngoại thất và hài tử bị bày ra ánh sáng, không biết sẽnháo thành cái dạng gì đây nữa.
A Bảo đột nhiên cảm thấy mình đã đem sự tình điều tra được giao cho nhị bá mẫu là đúng, như vậy bọn họ định làm gì, thì nàng để họ làm cái đó.
"Làm sao vậy?" Ngũ công chúa kỳ quái hỏi. Tuy rằng đại tỷ của nàng là người đáng ghét, nhưng A Bảo cũng không cần phải có bộ dạng lo lắng sốt ruột như vậy chứ.
A Bảo nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "một lời khó nói hết, sau này ta phát thiệp thỉnh hai người đến phủ ngắm hoa, lại nói cho hai người hay." A Bảo cảm thấy, hiện tại thừa dịp trước khi Đại công chúa phát uy, kéo thêm nhiều đồng minh, đến lúc đó dù tình huống có loạn đến mức không thể vãn hồi, cũng có người đến trong cung tìm viện binh.
Hai người tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết nơi đây không dễ nói chuyện, đều gật đầu.
Rất nhanh giờ lành đã tới, một vị ma ma đến đây thỉnh các vị nữ quyến tới Lâm Hỉ đường xem lễ.
Người có việc vui hôm này là Tề vương, tâm tình sảng khoái. Cả người mặc quần áo gấm đỏ thẩm của tân lang, tuấn mỹ phi phàm, dung mạo rất đẹp, làm cho không ít người không thể tán thưởng dung mạo này, ít hoàng tử có thể đạt đến mức độ này.
A Bảo âm thầm bĩu môi, nàng vẫn cảm thấy Tiêu Lệnh Thù đẹp trai hơn, hơn nữa còn không có cái loại phong tình tuỳ tiện chuyên môn câu dẫn mấy tiểu cô nương.
Sau khi buổi lễ kết thúc không lâu, các nữ quyến lại vội vàng đến tân phòng xem tân nương tử, thuận tiện tâm sự với nương tử mới, để cô dâu biết mặt nhận người.
A Bảo đi theo mọi người tiến vào tân phòng, bởi vì có quá nhiều người, tuy đã có thả bồn nước đá, vẫn là có chút oi bức. A Bảo nhịn xuống, liếc nhìn tân nương tử đã được xốc khăn voan đang ngồi trêngiường. Nàng lâp tức vừa lòng, thì ra vị này cũng bị vẽ mày theo kiểu Nhật, một tầng phấn trắng thậtdày, hai má hồng hồng, môi màu đỏ tươi, thật khiến người nhìn không rõ tư sắc mà.
Tuy rằng nữ nhi Kim gia có hiền danh, ngày thường cũng đoan trang rộng lượng, chẳng qua hôm nay là ngày thành thân, Kim Cảnh Hi vẫn có chút ngại ngùng. Giống như lúc A Bảo kết hôn trước đây, đối với chuyện mà nhóm phụ nữ đã lập gia đình hỏi tới, nàng ấy toàn trả lời đầy ngượng ngùng, đồng thời cũng thể hiện nữ nhi Kim gia có giáo dưỡng tốt. Mặc dù là tân nương tử, cũng chiếu cố hết các nữ quyến ở đây, không đến mức sẽ làm người ta cảm thấy bản thân bị vắng vẻ không nói được điều gì.
Ngẫu nhiên Kim Cảnh Hi nhìn về phía A Bảo, nhìn nàng mỉm cười, ôn nhu nói: "Đa tạ Tấn vương phi hôm nay đến nhìn ta."
trên mặt A Bảo treo nụ cười đầy khéo léo, "Sau này chúng ta là chị em dâu, Tề vương phi cứ gọi ta là Ngũ tẩu là được rồi."
Kim Cảnh Hi lại kêu một tiếng "Ngũ tẩu", nghe thanh âm loli mềm mại thế này, trong lòng A Bảo lập tức than tạo nghiệt mà. Đêm nay Tề vương lại đi chà đạp thân thể kiều nộn còn vị thành niên này, thật là loại cầm thú đứng núi này trông núi nọ mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!