Editor: Nyanko
Xe ngựa phủ Tấn vương dừng lại trước cửa cung, sau khi xuống xe liền thấy một chiếc xe ngựa ở phía sau từ từ chạy tới, đợi đến gần mới biết đó là xe ngựa phủ Hiền vương.
Rất nhanh chóng Hiền vương phi được hai thị nữ cẩn thận đỡ xuống xe ngựa.
Hiền vương phi liếc mắt một cái thì thấy A Bảo, trên mặt xuất hiện ý cười, mặt mày lại thêm mấy phần phong hoa tuyệt đại, nhẹ nhàng nói: "thật tình cờ, không ngờ ở đây lại gặp được ngũ đệ muội. Hôm nay muội đến để thỉnh an mẫu hậu sao?"
A Bảo hành lễ, cười nói: "Đúng vậy, quả thật rất tình cờ, ở đây lại gặp được nhị tẩu." Len lén quan sát sắc mặt của nàng ấy, tuy rằng có chút gầy, nhưng khí sắc lại không tồi, có thể thấy gần đây được dưỡng rất tốt.
"Là hai chị em dâu chúng ta có duyên mới đúng." Hiền phi nói.
Thái độ của Hiền vương phi rất hiền lành, A Bảo có thể cảm giác được nàng ấy thân thiện hơn, khônggiống như trước cảm thấy khó gần, vì sao vậy nhỉ?
thật ra cũng rất dễ suy đoán, Hiền vương phi đối với A Bảo, ngưòi chưa từng tồn tại trong ký ức kiếp trước của nàng ta, thì cái gì cũng không muốn làm, không cố ý giao tiếp, cũng không có trở mặt, đối xử giống như chị em dâu bình thường, đợi quan sát trước một lúc rồi lại tính. Theo như nàng ta nhận thấy, dù rằng có rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước, nhưng đại cục sẽ không có gì thay đổi.
Hai người trò chuyện đến lúc nghe tin cung nhân đã chuẩn bị tốt kiệu dành cho vương phi. A Bảo lại nóivài câu với Hiền vương phi, sau đó mỗi người lên kiệu đi về hai hướng khác nhau, một kiệu đi Phượng Tường cung, còn kiệu kia thì đi Triều Dương cung.
Lúc A Bảo đến Phượng Tường cung, so với quy định giờ thỉnh an thì nàng đến sớm hơn mười lăm phút, chỉ là dù có đến sớm thì Thái tử phi cũng đã đem theo mấy nhi tử và nữ nhi đến thỉnh an Hoàng Hậu, dĩ nhiên trong mấy đứa trẻ này ngoại trừ hoàng thái tôn ra, thì những người khác không phải do Thái tử phi sinh.
Đầu tiên A Bảo hành lễ thình an Hoàng Hậu, sau khi được Hoàng hậu cho ngồi, thì mấy đứa trẻ ở phủ Thái tử tới thỉnh an nàng, là ngũ hoàng thẩm của tụi nhỏ.
hiện nay thái tử có bốn nam ba nữ, trong đó lớn tuổi nhất là trưởng nữ Vinh Hoa quận chúa, nhỏ tuổi nhất là tứ ca nhi, mới chỉ hai tháng, chính là đứa nhỏ của đường tỷ Lý Minh Tranh. Năm nay trưởng tử Vũ ca nhi được tám tuổi, còn con trai thứ hai Thành ca nhi sáu tuổi. Con trai Thái tử phi Khánh ca nhi đứng hàng thứ ba, năm nay bốn tuổi, so với nhóm huynh tỷ thì cách rất nhiều tuổi.
Điều này cũng có nguyên nhân, từ sau khi gả cho Thái tử thì Thái tử phi mãi vẫn không có con, Thái Tử nhất định phải có đời sau, vì vậy thế thứ tử thứ nữ cứ như vậy được sinh ra. Ngay cả Thái tử phi cũng cho rằng kiếp này của nàng sẽ chịu bi kịch như vậy thì nàng lại có thai, một lần lại sinh được nhi tử.
Hài tử phủ Thái tử không tính là ít, mỗi tháng mùng một và mười lăm, Thái tử phi sẽ dẫn theo mấy hài tử tiến cung gặp Hoàng hậu. Ngày bình thường thì sẽ không gọi hết mấy đứa trẻ tới làm gì, vì bọn chúng còn nhỏ, ra ngoài nhiều cũng không tốt. Bình thường cứ cách một ngày Thái tử phi sẽ tiến cung thỉnh an một lần, chỉ dẫn theo nhi tử của nàng, còn những đứa trẻ khác thì tuỳ tâm tình, không nhất định phải đem theo. Chỉ trừ Vinh Hoa quận chúa nếu muốn tiến cung thì lúc nào cũng được.
Vì vậy lần này A Bảo tiến cung thỉnh an thì gặp nguyên một đám nhóc, ngày mười lăm tháng trước khi nàng tới thỉnh an cũng đã gặp qua mấy cô nhóc cậu nhóc (*) này rồi, cũng đã đưa quà gặp mặt. (Nguyên tác là shota, loli. Chị hai là người xuyên không, nên nhiều khi sẽ dùng từ hiện đại, nên mình sẽđể từ hiện đại luôn nhé). Chẳng qua trong đám hài tử này thì Vinh Hoa quận chúa vẫn như trước nhìn nàng không thuận mặt, ở lúc không có ai chú ý, nàng ta lập tức trợn trắng mắt nhìn nàng.
"Tấn vương phi đến đây, thời tiết hôm nay thật sự rất nóng, con cũng để ý chút, không cần cứ tiến cung thỉnh an ta làm gì, nóng chết bản thân, Tấn vương cũng không phải đau lòng." Hoàng hậu nói chuyện cực kỳ từ ái thân thiết.
Tuy rằng quy định chỉ định mồng một và mười lăm tiến cung thỉnh an, nhưng A Bảo cũng không dám theo quy định, cứ cách ba bốn ngày lại tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài, mình tốt người ta tốt cả nhà đều tốt, cũng không cần tốn nhiều thời gian. A Bảo cười nói: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nơi này của mẫu hậu mát mẻ, nơi nào khiến thần tức chịu nóng được chứ?
Chỉ hi vọng mẫu hậu giữ thần tức ở lại lâu một chút, có thể ăn một bữa cơm thì càng tốt rồi."
"Lời này ngay cả đứa nhỏ như con cũng có thể nói cơ đấy."
Mẹ chồng nàng dâu hai người tiếp lời, bên ngoài biểu hiện rất tốt, mọi người cảm thấy Hoàng hậu có người con dâu này thật đúng là hiếu thuận lại đáng yêu. Thái tử phi ngồi một bên mỉm cười, lâu lâu lại nói vài câu, vậy nên không khí càng vui vẻ, mà mấy hài tử đó, cho dù là lớn hay nhỏ, đều ngồi trấn định nghe trưởng bối nói chuyện.
Đến lúc mấy vị trưởng bối nói chuyện nhà thì bỗng nhiên Vinh Hoa quận chúa nói: "Hoàng tổ mẫu, nghe nói Ngũ hoàng tẩu có nuôi một con chó nhỏ có thể bỏ trong túi, hai mắt to tròn toàn thân màu đen, cực kỳ đáng yêu, lần trước Tam đệ thấy, lúc về còn không ngừng nhắc tới nhắc lui."
Hoàng hậu kinh ngạc nói: "thật không? Bổn cung cũng từng nghe nói về loại chó bỏ túi này, chẳng qua lại chưa từng nhìn thấy."
Thái tử phi liếc nhìn Vinh Hoa quận chúa, cười nói: "Mấy ngày trước, khi thần tức dẫn Khánh ca nhi đến phủ Tấn vương chơi, cũng nhìn thấy chú chó đó, nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Nghe nói loại này là do thương nhân người Hồ đem đến, cực kỳ khó có được, là Ngũ hoàng đệ tìm đem về cho Ngũ đệ muội giải buồn."
Hoàng hậu vừa nghe là do con nuôi của mình tìm thấy, lập tức cái gì cũng không nói. Đồ ai cũng có thể lấy, chỉ có đồ vật của con nuôi không thể lấy được, nếu không hắn tuyệt đối sẽ khiến ngươi nếm trải tư vị biết vậy chẳng làm, đau đến mức muốn chết. Chẳng qua nghĩ lại cái người nhìn thì lạnh lùng tàn bạo đó, vậy nhưng vì thê tử sẽ đi tìm sinh vật đáng yêu như vậy cho thê tử giải buồn, ngay tức thì bà nhìn Ngũ tức phụ này với ánh mắt xem trọng.
Vinh Hoa quận chúa thấy Hoàng hậu không nói lời nào, lại nói: "Hiếm khi thấy Tam đệ lại thích như vậy, Ngũ hoàng thẩm sao không tặng cho Tam đệ, miễn cho đệ ấy lúc nào trở về cũng nhắc đi nhắc lại, nhìn thật đáng thương, người làm tỷ tỷ như ta nhìn thấy cũng đau lòng."
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người A Bảo, Hoàng hậu cùng Thái tử phi nhìn nàng với ánh mắt chuyên chú.
A Bảo có chút thẹn thùng mà cười cười, nói: "thì ra Khánh ca nhi lại thích như vậy, chẳng qua chỉ là nuôi cho bớt buồn mà thôi, nếu Khánh ca nhi thích, thật ra đưa cho Khánh ca nhi cũng tốt. Chẳng qua đây là Vương gia đem về, đợi lúc về ta nói với Vương gia một tiếng, ngày mai sai người đưa đến phủ Thái tử cho Khánh ca nhi nuôi."
Nghe được lời A Bảo vừa nói xong, lông mày của Hoàng hậu và Thái tử phi cùng lúc giật nhẹ. Hoàng hậu nhấp máy môi, Thái tử phi không chút hoang mang mà nói: "Như thế sao được. không nói tới việc con chó nhỏ này là do Ngũ đệ đem tới cho muội giải buồn, chỉ riêng việc Khánh ca nhi là nam hài tử, ta cũng sợ nó mê muội đến mất ý chí. không thể vì cái gì nó cũng thích mà đem đến cho nó được.
Đối với nam hài tử thật sự không tốt lắm."
Hoàng hậu hơi hơi mỉm cười, nói: "Điều này quả thật có lý. Sang năm Khánh ca nhi sẽ đến thượng thư phòng nghe giảng, cũng nên hiểu chút đạo lý, có phải hay không, Khánh ca nhi?" một câu cuối cùng là Hoàng hậu quay đầu hỏi cháu đích tôn đang ngồi một bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!