Editor: Tiểu Bông
A Bảo đi vào viện của Lý Minh Phượng, đại nha hoàn của Lý Minh Phương là Thanh Thước nhận được tin, liền ra cửa viện nghênh đón. Vì A Bảo chỉ tới thăm tỷ muội, cũng không cần mấy nghi thức kia, Tấn vương phi về nhà mẹ đẻ cũng không kinh động tới mọi người, lúc này tới Phương Ức viện cũng khôngcó trưởng bối tiếp đón với nét mặt lo sợ.
trên đường, A Bảo hỏi Thanh thước: "Lục muội sinh bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?"
Thanh thước ấp úng, cuối cùng chỉ nói: "Vương phi, người tới xem liền biết, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là mùa hè gầy đi, say nắng thôi ạ." sau đó cái gì cũng không chịu nói thêm.
A Bảo nhíu mày, cũng không làm khó nàng.
Vừa vào phòng, A Bảo liền bị một cỗ nhiệt ập vào, cửa sổ cũng không mở, sắc mặt nặng nề, khẽ quát: "Bị say nắng, đại phu nói trong phòng không được thông gió sao?"
Thanh Thước hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Bẩm vương phi, tiểu thư không cho mở cửa..."
Xem ra tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.
A Bảo để các nàng lui ra, tự mình tiến vào phòng tìm Lý Minh Phượng.
Bởi vì đóng cửa, không khí không lưu thông được, trong phòng rất oi bức, A Bảo khó chịu, tự mình mở cửa sổ, ánh nắng rực rỡ khiến cả gian phòng bừng sáng.
Có lẽ tiếng động mở cửa sổ đã làm kinh động người bên trong, ngay lập tức âm thanh của Lý Minh Phượng vang lên: "không phải ta đã nói không được mở cửa sổ sao?"
A Bảo tiến vào phòng, thấy Lý Minh Phượng mặc một thân tẩm y (áo ngủ đó mấy nàng)ngồi trêngiường, sắc mặt tái xanh, thần thái trong mắt âm u, đúng là dáng vẻ của người bệnh. Lúc thấy người tiến vào, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là buồn bã, vội vàng đứng dậy nói: "A Bảo, tỷ đến rồi.... aiz, phải gọi tỷ là vương phi."
A Bảo kéo tay nàng: "Được rồi, cứ nằm đi, đang bệnh cần gì mấy nghi thức này." nói xong liền nhìn kỹ sắc mặt nàng, hỏi: "đang khỏe mạnh sao lại bệnh rồi?"
"Trời nắng gắt nên dễ bệnh thôi." Lý Minh Phượng uể oải đáp.
A Bảo ra ngoài sai Thanh Thước bưng một chén nước ấm tới, tự mình đút cho nàng, Lý Minh Phượng uống nửa chén nước, đột nhiên nức nở, dọa A Bảo suýt làm rơi chén, ôm nàng vào lòng, vỗ về hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì không vui nói ta nghe một chút, ta hiện tại là vương phi, có thể làm chủ cho ngươi." nói rồi, lại không nhịn được dùng khẩu khí đùa giỡn.
Lý Minh Phượng bật cười, nín khóc, cọ cọ trên người A Bảo rồi mới bắt đầu lau nước mắt.
A Bảo ra đời không lâu liền được ôm tới viện nhị phu nhân nuôi cùng Lý Minh Phượng, hồi còn bé khôngcó gì giải trí, ỷ mình có một đời ký ức, thường xuyên thừa dịp không ai chú ý liền đùa nghịch bé con ngây thơ Lý Minh Phương, đùa lại đùa, tự nhiên đùa nghịch ra cả tình tỷ muội. Có thể nói, toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, trừ phụ thân nàng, người thân thiết nhất với A Bảo chính là Lý Minh Phượng.
Lần này Lý Minh Phượng thất thố có liên quan tới hôn sự của nàng ấy, lúc Lý Minh Phượng cập kê, Uy Viễn Hầu phủ liền định hôn cho nàng, đính hôn với đích tôn phủ Trung Vũ tướng quân – thứ tử Vũ Hạo. Hôn sự này là do Trung Vũ tướng quân phủ tự mình tới cầu, Uy Viễn Hầu và nhị lão gia bàn bạc, cảm thấy rất tốt, liền đáp ứng hôn sự này, chờ tới trung thu năm nay, liền gả Lý Minh Phượng.
Mấy ngày trước, trên đường đi mua đồ, Thanh Thước tình cờ gặp Vũ Hạo, sau đó phát hiện bí mật Vũ hạo gạt người nhà, lén nuôi phòng ngoài, hơn nữa đã sinh hai hài tử, liền trở về nói với Lý Minh Phượng, Lý Minh Phượng vô cùng tức giận. Con cháu thế môn danh gia luôn giữ mình trong sạch, còn chưa thành thân, lại trong sạch tới mức nuôi cả phòng ngoài, tuyệt đối là kẻ nhân phẩm có vấn đề, nếu thích, liền thu làm thông phòng trong nhà, sao lại an bài ở bên ngoài không cho ai biết?
Hơn nữa chính thê còn chưa qua cửa, cũng kiêng kỵ chuyện thông phòng mang thai, lại còn có tới hai hài tử, cho dù là chuyện nhà ai cũng đều là chuyện không vẻ vang gì. Đương nhiên, nếu là sau khi cưới chính thê, mấy năm không có con, thiếp thị sinh trưởng tử, đây lại là chuyện khác.
Lúc đầu Lý Minh Phượng còn nghĩ là hiểu lầm, nhưng Thanh Thước đã đi xem, hai đứa bé kia, đứa lớn chính là phiên bản nhỏ của Vũ Hạo, nàng không kìm được, lại đi nghe ngóng, người ở đó cũng xác nhận phòng ngoài kia có liên quan tới Vũ Hạo, Vũ Hạo cũng thường tới thăm ba mẹ con này, căn bản khôngthể lầm lẫn được.
Lý Minh Phượng vẫn luôn hài lòng với hôn sự này, lúc trước Trung Vũ tướng quân phủ tới cầu thân, nàng trốn ở sau tấm bình phong lén nhìn Vũ Hạo, mặc dù không khôi ngô phong nhã bằng những công tử danh môn thế gia kinh thành, nhưng cũng uy vũ bất phàm, trong lòng cũng rất vui mừng.
Có lẽ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Chuyện này của Vũ Hạo hoàn toàn đập tan mộng thiếu nữ của nàng, cộng thêm trời nóng nực oi bức, sinh tâm bệnh, lại sinh thêm bệnh. Mà nàng lại khôngdám nói chuyện này với mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân tức giận, vì chuyện của mình khiến tổ mẫu khôngưa, chỉ có thể buồn bực, quyết định tự mình nghĩ thông suốt rồi mới quyết định.
"Muội nghĩ sao?" A Bảo vỗ vỗ lưng nàng, hỏi.
Lý Minh Phượng mím môi, nói: "Cho dù bên nào từ hôn, nếu không có lý do chính đáng, danh tiếng của phủ chúng ta đều bị tổn hại, thậm chí còn ảnh hưởng tới thanh danh của các tỷ muội trong phủ. Hai ngày nay muội đã nghĩ rất nhiều, nếu nói chuyện này với mẫu thân, tuy có thể dùng chuyện này để từ hôn, nhưng chuyện xấu này người bình thường còn che giấu không kịp, nếu truyền ra ngoài, phủ tướng quân nhất định sẽ hận chúng ta, tới lúc đó hai phủ trở mặt, e là không tốt.
Nhưng nếu vô cớ từ hôn, hậu quả càng không tốt..."
Vậy nên, đây đúng là tình thế khó xử.
A Bảo cau mày, nỗi lo này của Lý Minh Phượng rất bình thường, hiện tại tuy thế lực phủ Trung Vũ tướng quân không còn phong quang vô hạn như lúc khai quốc, nhưng cũng không thể khinh thường, ảnh hưởng trong triều khá lớn, đặc biệt lúc này Trung Vũ tướng quân trấn thủ tàn triều ở biên ải Tây Bắc đãnhiều năm, uy tín trong quân rất cao, kết thân cùng bọn họ, đối với Uy Viễn Hầu phủ mà nói là vô cùng có lợi.
A Bảo trầm ngâm một lúc, nói: "Việc này cứ từ từ tính, để tỷ cho người đi điều tra, nếu là thật, đến lúc đó... vẫn là tỷ nên tới phủ Trung Vũ tướng quân một chuyến, nói thầm với lão thái thái phủ tướng quân vài câu, xem phản ứng của bọn họ thế nào, nếu không thể giải quyết, cô nương Lý gia chúng ta cũng không dễ để người tùy tiện bắt nạt được."
Lý Minh Phượng nghe vậy, có chút mơ hồ, tựa như lần đầu biết nàng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!