Chương 45: (Vô Đề)

Editor: Tiểu Bông

Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, hôm sau tỉnh lại, A Bảo nghiêng tựa trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, trời lại nóng bức, thật không vực nổi tinh thần được.

"Hôm nay không phải vương phi muốn đi phủ Thái Phó sao?" Hoa ma ma bưng chén nước chanh dây tới để nàng uống cho tỉnh ngủ.

A Bảo suýt nữa muốn ôm chăn ngủ tiếp, nhưng nghĩ hôm qua đã sai người đưa thiếp mời, không đikhông được, uể oải đáp một tiếng, uống nước xong, chống người đứng dậy.

Lúc xuống giường, hai chân hơi run rẩy, bước vài bước mới khôi phục như thường. Thấy ánh mắt ám muội từ mấy nha hoàn phóng tới, A Bảo thẹn quá hóa giận, hận không thể băm nát Tiêu Lệnh Thù, nhưng trên mặt lại làm vẻ đàng hoàng trịnh trọng.

Hôm nay chỉ có mình nàng ăn điểm tâm sáng, trời chưa sáng Tiêu Lệnh Thù đã rời đi, nghe nói hôm nay ra khỏi thành, không biết đi làm gì. A Bảo nghĩ nghĩ, hay là lại nhận mật chỉ của hoàng thượng, sai hắnlàm thật thích hợp hết chỗ nói, từ đó cũng thấy, Chính Đức Đế muốn nhẫn tâm dập tắt bất kỳ vọng tưởng gì của hắn, cùng là hoàng tử lại không có ai khổ cực như hắn

Dùng điểm tâm sáng xong, A Bảo về phòng thay y phục, lại sai Nhạn Thanh vào nhà kho lấy lễ vật tới Thái Phó phủ.

Hoa ma ma thấy xung quanh không có ai, tiến tới sửa sang trang sức trên người nàng, nhỏ giọng nói: " Nghe Nhạn Vân nói, đêm qua vương gia đột nhiên tới cách vách tắm nước lạnh, tiểu thư, người...: Hoa ma ma muốn nói lại thôi, vẻ mặt không đồng ý, tận tình khuyên nhủ, nói: "Bây giờ trong phủ không có thiếp thị thông phòng khiến tiểu thư bực bội, chỉ có mình ngài hầu hạ vương gia, tiểu thư cực khổ rồi, nhưng nữ nhân còn cầu phúc phận này không được đấy.

Sao tiểu thư còn để vương gia chịu tội..."

ý Hoa ma ma chính là: nam nhân không được thỏa mãn, không phải rất dễ đi ăn vụng sao?

A Bảo: = =! Gì chứ? Nàng để hắn tắm nước lạnh? Có hả? Có hả?

"Ma ma, con không..."

Trong lòng Hoa ma ma đã nhận định A Bảo làm chuyện đáng ngờ, để vương gia nửa đêm canh ba đitắm nước lạnh, không thể thiếu lải nhải một phen. A Bảo thẫn thờ, ngây dại, trong lòng kêu khổ, đồng thời nghĩ mãi không ra, nàng khi nào bắt hắn đi tắm nước lạnh? Nàng là người bị oan đó.

Chờ Nhạn Hồi Nhạn Thanh về, cũng tới lúc xuất phát, rốt cuộc Hoa ma ma cũng ngừng lải nhải, A Bảo mang theo Nhạn Hồi Nhạn Thanh và Bạch Tiền Bạch Chỉ, lên xe ngựa đi tới phủ Thái Phó.

Nhạn Hồi ngồi cùng xe ngựa với A Bảo, thấy nàng một bộ xuất thần, chớp chớp mắt, thuận tiện nói: " Vương phi lại làm gì khiến Hoa ma ma nhọc lòng vậy?

A Bảo đau khổ nhìn nàng, Hoa ma ma và bốn nha đầu họ Nhạn đều là tâm phúc của nàng, từ nhỏ tới lớn, tình cảm sâu đậm, A Bảo không khỏi dung túng các nàng mấy phần. Hoa ma ma tất nhiên là mộtlòng vì chủ, nhưng lại thích lải nhải, có chuyện gì cũng lải nhải một hồi, A Bảo thật bất đắc dĩ. Bốn Nhạn nha đầu cũng biết tính Hoa ma ma, lúc nãy thấy Hoa ma ma lại càm ràm, biết ngay chắc A Bảo lại làm chuyện đáng ngờ nên Hoa ma ma mới thế.

Rất nhanh đã tới phủ Thái Phó, lúc này các nam nhân trong phủ Thái Phó không ở nhà, Điền Văn Nho vào triều, đại biểu ca Điền Vũ Cầu hồi kinh báo cáo công vụ xong đã đi, ngay cả hôn lễ của A Bảo cũng không kịp dự, nhưng lại sai người đưa một phần lễ lớn tới, nhị biểu ca Điền Vũ Nam hôm nay lại đi bái phỏng bạn bè chưa về.

Nay A Bảo thân phận cao quý, xe ngựa chưa tới phủ Thái Phó, đại cữu mẫu Trần thị đã mang theo hai cô nương nghênh tiếp trước cửa rồi.

Chờ thi lễ chào hỏi xong, Trần thị liền giới thiệu cho A Bảo thiếu nữ lạ mặt kia, là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Trần thị, tên là Trần Phục Linh, Trần thị đón nàng tới phủ bầu bạn với Điền Vũ Thơ mấy ngày. Cũng như nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể trở thành thê tử tương lai của nhị biểu ca, là nhị biểu tẩu của nàng. Biểu ca biểu muội dễ trở thành một đôi, A Bảo đối với hiện tượng phổ biến này sớm đã không còn thấy bất ngờ nữa.

cô nương Trần gia thoạt nhìn hơi thẹn thùng, dịu dàng tiến lên hành lễ kêu vương phi, biểu muội Điền Vũ Thơ lại hơi đồng tình nhìn A Bảo, thành kiến lúc trước với A Bảo ngay lúc A Bảo được ban hôn với Tấn vương, đã trở thành sự đồng tình với vị biểu tỷ này.

"Trần biểu muội là một tiểu mỹ nhân, cữu mẫu thật có phúc." A Bảo một lời hai ý nói.

Trần thị cũng cười cười, nói: "Đứa nhỏ này giống nương nàng, cũng không giống người cô là ta đâu. Vương phi cũng rất giống mẫu thân người, đều là mỹ nhân."

Hai bên khen nhau vài tiếng, vui vẻ hòa thuận tiến vào phủ.

Tới viện Điền lão phu nhân, A Bảo không sai người thông báo đã vội vã đi vào, Điền lão phu nhân đanghỏi nha hoàn khi nào nàng tới, thấy A Bảo tiến vào, lập tức nở nụ cười, nói: " A Bảo ngoan, tới đây cho ngoại tổ mẫu nhìn một cái."

A Bảo ngoan ngoãn đi tới bên người Điền lão phu nhân, Trần thị theo bối phận ngồi xuống, nha hoàn yên lặng dâng điểm tâm và trà, liền lui sang một bên.

Điền lão phu nhân nhìn A Bảo một lượt, than thở: "Đúng là hơi gầy..." giọng nói mang vẻ đau lòng.

Đầu lông mày Trần thị giật giật, kiềm chế không lên tiếng, tâm treo lên cao, chỉ lo lão phu nhân khôngchú ý, nói cái gì khiến người ta hiểu lầm, giờ A Bảo gả cho người kia rất độc, không dễ trêu vào.

A Bảo khẽ mỉm cười: "Ngoại tổ mẫu quên rồi sao, giờ là mùa hè, giảm cân cũng là chuyện bình thường, mỗi ngày toát mồ hôi, uống nước cũng không bù lại hết, tất nhiên sẽ gầy đi, chờ khí trời chuyển lạnh, con lại béo lên đấy." Đồng thời cũng ngăn lại ý định muốn đưa đồ bồi bổ cho nàng của lão nhân gia.

nói chuyện phiếm một lúc, Trần thị liền săn sóc, dẫn hai tiểu cô nương rời đi, để hai bà cháu nói chuyện thoải mái.

không còn gì kiêng kỵ, Điền lão phu nhân thở dài, nói: "Tại sao lại phải gả cho Tấn vương? Ta là một lão bà không ra khỏi cửa, cũng nghe qua thanh danh của hắn không tốt, rất quái dị, các con là tiểu cônương, có hay không sợ tới mức không ngủ được? A Bảo đáng thương của ta... Nếu là A Nam cưới con thì tốt quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!