Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Bông

Quá yếu quá yếu quá yếu quá yếu...

Oành một tiếng, suy nghĩ trong đầu A Bảo đứt đoạn, suýt muốn so ngón giữa với nam nhân đang đè trên người nàng làm chuyện vô cùng thân mật này!

Yếu em gái ngươi á! So với đám quý nữ dưỡng tại khuê phòng mà nói, nàng đã rất khỏe mạnh rồi đấy? Những quý nữ kia biết trèo cây sao? Biết đánh lợn rừng sao? Biết đập thích khách sao?

Mà điều khiến A Bảo tức điên chính là, người nọ cho rằng nàng nghe không rõ, chậm rì nâng nửa người lên, dùng một đạo ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, lặp lại lần nữa: "Qủa thật quá yếu!"

Loại ý khinh bỉ lãnh diễm cao quý không tên kia... thật đáng đánh đòn!

A Bảo: (╬ ̄ ̄) nếu không phải đánh không lại hắn...

Nam nhân đè ép nàng trong chốc lát, rốt cuộc đã ra khỏi thân thể nàng, đồng thời vật nào đó cũng ra theo, A Bảo thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chỗ đó ướt sũng, vừa chua xót vừa đau, tuy chỉ một lần, nhưng thật là đau muốn chết, một chút cũng không giống tranh mà nàng từng xem, rõ ràng trong đó nữ chính không hề thống khổ như nàng

-- đương nhiên, nam chính cũng không có vật nào đó lớn như vậy... ==!

Suy nghĩ kia của A Bảo rất nhanh đã bị chặn lại, bởi vì nàng không kịp thu chân lại, hai chân bị người đè xuống, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết chính là, nam nhân nhìn chằm chằm vào nơi nào đó khó mở miệng của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, dùng giọng lạnh băng nói: "Ngươi chảy máu... Quả nhiên quá yếu!"

"..."

A Bảo xấu hổ và giận dữ muốn chết, vùi đầu trong gối, cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người nữa, cuối cùng cũng hiểu sao hắn nói nàng yếu, chỉ một lần liền suy yếu tới mức nhìn không được, trong mắt vị vương gia sức chiến đấu mãnh liệt, nàng đúng là quá yếu! A Bảo thật muốn mắng hắn, lần đầu tiên nữ nhân đều sẽ chảy máu, cũng sẽ vô cùng đau đớn, có thể chống đỡ không ngất xỉu như nàng đã là tốt lắm rồi, đại ca, ngươi còn muốn sao nữa?

một lát sau, một loạt tiếng xột xoạt vang lên, A Bảo không để ý, chờ một lát, không nghe thấy gì nữa, lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh không có ai nữa...

không có ai sao?

Bất chấp đau đớn, A Bảo ôm lấy chăn màn động đậy thân thể, nhìn xung quanh đầy mắt đều là tân phòng màu đỏ thắm, thắp hai cây nến Long Phượng song hỷ, cả phòng sáng rực, có thể thu tất cả vào mắt, phát hiện thật không thấy bóng dáng nam nhân lúc nãy đè nàng.

A Bảo thầm cảm thấy cổ quái, ngơ ngác nhìn nến hỷ chúc cách đó không xa, nhất thời không rõ trong lòng là cảm giác gì. Đêm tân hôn, lão công chưa gặp được mấy lần đưa ngươi ngủ xong, liền chạy mất dạng

-- cái này cmn quả thực chính là loại nam nhân cặn bã!

Nghĩ vậy, A Bảo oán hận đập giường, cảm thấy giữa hai chân và thắt lưng đau xót, lại đập giường, cuối cùng vì quá mệt, cũng không nhịn được nữa, nằm lại trên giường lại buồn ngủ.

Hôm nay thật quá mệt, nguyên đêm trước ngủ quá ít, sáng sớm lại bị lay tỉnh, sau đó một ngày bận rộn, đến buổi tối, còn phải vất vả lăn lộn trên giường. Tuy chỉ làm một lần, nhưng còn mệt hơn nàng leo núi nửa ngày. Lúc sắp tiến vào mộng đẹp, A Bảo nghĩ, chẳng lẽ nam nhân kia thấy nàng kháng cự loại chuyện kia, nên tức giận bỏ đi?

không biết ngủ bao lâu, lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy nơi đau đớn nóng rát phía dưới bỗng mát lạnh, A Bảo giật mình, đột nhiên mở to mắt, không cần nghĩ ngợi đá một cước, nhưng không ngờ động tác quá mạnh, nên thắt lưng và nơi nào đó lại nóng rát đau đớn một phen.

A Bảo cố gắng mở to mắt, thấy nam nhân ngồi bên giường nắm chặt mắt cá chân của nàng, đờ ra, ánh mắt dời xuống, phát hiện áo ngủ lúc nãy mặc vào đã bị lột ra, để lộ thân thể trần truồng, mà một bàn tay đang nắm mắt cá chân của nàng

-- cái này tư thế thật quá phóng đãng, quả thật đánh gãy liêm sỉ của nàng.

A Bảo bỗng chốc biến sắc, sau đó sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành phấn hồng, lát sau lại từphấn hồng biến thành đen.

Bất chấp tư thế không ngay ngắn của mình lúc này, A Bảo nhanh chóng rút chân bị hắn nắm lại, may mà hắn nắm không chặt, để nàng rút về, lại nhanh chóng bò dậy, hơi kinh ngạc nhìn hắn và bình thuốc trong tay hắn, trong phút chốc không biết nói gì, đành ấp úng nói: "Vương gia..."

hắn lạnh nhạt nói: "Lại đây, bôi thuốc!"

A Bảo rũ mi, chần chờ nói: "Vương gia, việc này để nô tì tự làm được rồi ạ."

Tấn vương yên lặng nhìn nàng, ngay lúc A Bảo nghĩ hắn không đồng ý, đã thấy hắn đưa bình thuốc kia tới.

Sau khi A Bảo nhận lấy, nhìn hắn, lại nói: "Vương gia, phiền người xoay người lại..." Dù lúc nãy cái gì cũng nhìn hết rồi, nhưng lúc này dưới ánh nến sáng trưng, nàng vẫn thấy ngượng ngùng.

một hồi sau thấy hắn không có động tĩnh, A Bảo đành buồn bực xoay người bôi thuốc nơi đau đớn kia, lúc nãy nam nhân này thật giống dã thú mạnh mẽ đâm tới, không có chút kỹ thuật, đấu đá lung tung, bóp cho nàng nhiều nơi đau khủng khiếp, nhìn dưới ngọn đèn, có nhiều chỗ để lại dấu vết rất rõ, cũng không biết ngày mai lúc sẽ biến thành cái dạng gì đâu. Có điều an ủi chính là, người này... xem ra cũng tốt, chí ít lúc nãy hắn biến mất, chắc là đi tìm thuốc cho nàng.

Nghĩ vậy, buồn bực trong lòng cũng biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!