Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Bông

Beta: Lạc Lạc

Rốt cuộc Giải thần y cũng tiếp nhận được chuyện Tấn vương sắp thành thân, quay đầu nhìn Tịch Viễn, hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào vậy?" thật ra trong lòng hắn muốn hỏi, nữ nhân nào mà dũng cảm thế, lại dám gả cho tên ác độc bại hoại này!

Tịch Viễn vô cùng bình tĩnh đáp: "Ngay lúc ngươi đang ra sức mua bán tân dược, định chế ra loại thuốc tốt làm điều kiện đàm phán với vương gia chuẩn bị rời kinh đấy." Tịch Viễn liếc nam nhân nào đó, tiếp tục nói: "không phải ngươi nói gần đây trong phủ rất ầm ĩ sao? Bởi vì thái tử điện hạ sai thợ thủ công trong cung tới tu sửa vương phủ, muốn sửa sang một số chỗ cho thật tốt, nghênh đón nữ chủ nhân phủ này."

Tịch Viễn vừa nói xong, cả Giải thần y và hắn đều cảm thấy không khí tốt lành, hơi thở ấm áp, khôngkhỏi nhìn nam nhân vẫn trưng vẻ mặt lãnh khốc vô tình kia, một lần nữa Giải thần y xác định, mặt của tên nam nhân này có bệnh, mới luôn duy trì vẻ mặt đó, không có biểu cảm khác.

Cần phải thông cảm cho nam nhân sắp thành thân!

Giải thần y nghĩ xong, gật đầu nói: "Vương phủ này vốn âm u, sửa sang lần nữa cũng tốt, tránh cho ta luôn tưởng mình đi vào một ngôi nhà ma phong thủy không tốt, nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng không dám ngủ tiếp."

Tịch Viễn nháy mắt với hắn, để hắn đừng tiếp tục gây họa nữa, đỡ phải xui xẻo. Đứa trẻ ăn đòn vẫn không nhớ, chỉ có Giải thần y!

Giải thần y hỏi Tịch Viễn ngày thành hôn của Tấn vương xong, nói với Tấn vương: "Vương gia, vết thương của ngài cũng không ảnh hưởng tới việc ngài thành thân, chỉ cần ngài chú ý một chút, đừng giày vò quá là được." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Đương nhiên, không ảnh hưởng tới đêm động phòng hoa chúc!"

Tấn vương gật đầu:"Rất tốt!"

Tịch Viễn: =__=! Đột nhiên cảm thấy vương phi tương lai thật đáng thương...

Trong khi Giải thần y đổi thuốc cho Tấn vương, quản gia vương phủ tới bẩm báo: "Vương gia, thái tử điện hạ phái Lâm công công tới."

Tấn vương thong thả mặc lại áo choàng đã cởi, nhìn Tịch Viễn.

Tịch Viễn tập mãi thành quen tiếp lời: "Lưu quản gia, có phải thái tử điện hạ dặn dò chuyện gì không?" Theo một chủ nhân không thích nói chuyện, là thuộc hạ đành phải lên tiếng thay.

Lưu quản gia là thái giám xuất thân trong cung, giỏi đọc viết tính toán, trước đây làm việc trong cung hoàng hậu, năng lực không tồi. Sau đó lúc Tấn vương xuất cung xây phủ, thái tử thấy bên cạnh hắnkhông có người hữu dụng, liền sai Lưu công công tới làm quản gia. Năng lực quản lý của Lưu công công này không tệ, những năm này quản lý Tấn vương phủ ngăn nắp rõ ràng, chỉ là quản gia có lợi hại đến đâu, cũng không thể chú ý mọi thứ, đối với chủ nhân không để ý tới tiền tài, chỉ có thể không bột đố gột nên hồ.

Có điều từ khi hoàng thượng tứ hôn cho chủ nhân của ông, Lưu quản gia cảm thấy chức quản gia này sắp hết khổ sang sướng rồi, phủ sắp nghênh đón nữ chủ nhân, có nữ chủ nhân, trong phủ chắc sẽkhông nghèo rớt mồng tơi, âm u như nhà ma...

"Thái tử điện hạ sai Lâm công công đưa cho vương gia một ít ruộng đất, cửa hàng để làm quà mừng tân hôn cho vương gia." Lưu quản gia đáp, giọng nói vô cùng phấn khởi.

Giống như đây không phải chuyện đáng mừng gì, vẻ mặt Tấn vương vẫn không cảm xúc, ra hiệu cho Lưu quản gia tự xử lý, nhấc chân muốn đi.

"Vương gia!" Tịch Viễn gọi hắn lại, theo cạnh nam nhân này đã mười năm, có thể nói trừ thái tử ra thìTịch Viễn chính là người hiểu rõ nhất tính cách của hắn, nhắc nhở một cách uyển chuyển: "Thái tử điện hạ có lòng tốt, sau này trong phủ có vương phi, chi tiêu cũng nhiều hơn, cũng không thể để sau khi vương phi gả tới, trong phủ vẫn giống lúc trước, nếu vương phi sống không vẻ vang, sẽ khiến người ta cười chê."

Tấn vương nhấc chân lên lại thu về, khẽ nhíu mày, hiếm khi mở miệng nói: "nói sao?"

Nghe thế, Tịch Viễn và Lưu quản gia đều cảm động muốn khóc, lúc này hai người quyết định, nhất định phải khiến cho Tấn vương coi trọng tiền tài, không thể tiêu xài lung tung như trước, cũng không thể để rõ ràng là hắn làm việc vất vả cực nhọc, lại không chiếm được chỗ tốt, vương phủ này thật sự quá nghèo rồi!

nói thật ra, là một vị vương gia, tuy không được lòng vua, nhưng không nghèo đến nỗi ngay cả thuộc hạ cũng phải lo lắng cho tình trạng tài chính của hắn. Nhưng vị vương gia này lại phá vỡ hiểu biết của người thường, Tịch Viễn thầm than thở hai tiếng.

Tịch Viễn biết trước mười tuổi chủ nhân hắn một mình lớn lên trong lãnh cung, chỉ có một thái giám câm chăm sóc, cái gì cũng không hiểu, không biết nói chuyện cũng không biết lắng nghe, sau mười tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với thế giới này, học những đạo lý thông thường. Đại khái vì tiếp xúc thế giới quá muộn, Chính Đức đế lại bỏ mặc hắn, nên dần dần, tính cách trở nên kỳ quái, hiểu biết rất nhiều sự vụ

-- Có lúc chậm chạp méo mó tới mức thật khiến người ta tức hộc máu, cũng khó tránh hắn xử lý một số chuyện bằng thủ đoạn vô cùng quái dị tàn khốc, đây là một loại thiếu hụt tâm trí.

Lúc Tấn vương mười lăm tuổi, Tịch Viễn được thái tử phái tới làm người hầu bên người Tấn vương, khi ấy thái tử điện hạ nghiêm nghị nói hắn biết, sau này Tấn vương sẽ là chủ nhân của hắn, là trời là tín ngưỡng của hắn, hắn nhất định phải chăm sóc Tấn vương thật tốt. Lúc đó hắn còn cảm thấy hình như thái tử phản ứng hơi quá, đến khi hắn bắt đầu đi theo bên người vị gia này rồi, hắn rất muốn ôm chân thái tử mà gào khóc, cầu xin thái tử thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Bởi vị gia này hiểu biết một số lý lẽ thông thường có chút lệch lạc, khiến người xung quanh cũng gặp họa theo.

Ví dụ như, vị gia này không có khái niệm về tiền tài, không có khái niệm kiểu đó căn bản không phải dòng tộc quý tộc hoàng triều gì đó trời sinh coi tiền như rác, mà là chẳng biết chúng có lợi ích gì, nhìn những hoàng tử khác xem, có ai không có tài sản riêng của mình chứ? Song tiền trong tay vị gia này lại tới không dễ dàng, đi cũng nhanh. May là hàng năm vương phủ đều có phủ Nội Vụ phát bổng lộc thân vương xuống để duy trì chi tiêu trong vương phủ

-- Có lẽ hắn cũng không biết mình còn có bổng lộc này, nên chưa từng có ý động tới số tiền kia, nếu không với cách tiêu tiền lung tung của hắn, có lẽ tiền chi tiêu của vương phủ đều không còn, đây không phải chuyện khiến người ta cười nhạo sao? Ngoài bổng lộc, ngoài tài sản riêng của hắn, cũng chỉ có mấy hoàng trang mà lúc trước xây phủ phủ Nội Vụ cấp thôi.

Do đó, thái tử cũng biết một số tính cách của hoàng đệ này và tình hình tài chính trong phủ, lấy danh nghĩa tặng quà tân hôn, đưa cho hắn ruộng đất thôn trang cửa hàng, chung quy không thể để hoàng đệ mình coi trọng sau khi thành thân chẳng có tiền tài gì, cuối cùng trở thành vương gia ăn cơm mềm sống nhờ đồ cưới của thê tử được?

Thái tử điện hạ đúng là một người tốt, nhất định phải khen hắn 32 lần!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!