Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Bông

Beta: Lạc Lạc

không lâu sau lễ mừng thọ Bình vương Thái phi, Uy viễn Hầu phủ nhận được thư nhà từ biên cương gửi về.

Lão phu nhân cầm lá thư trong tay, ngón tay run rẩy đến mức giống như mắc bệnh người già, vô cùng giận dữ, giận đến mức không thở nổi, doạ các nhi tử và con dâu luống cuống tay chân.

May mà mấy năm này lão phu nhân thường xuyên bị chọc tức, nhanh chóng khôi phục bình thường. Sau khi ăn một viên Tĩnh Tâm hoàn, lão phu nhân ấn ấn trán, kêu lên một tiếng "Ta đau đầu", sau đó ném phong thư cho nhi tử cả, nhân tiện đuổi mấy người nhi tử ra Vinh An đường, đồng thời nói chuyện này để bọn họ đi giải quyết vị huynh đệ kia của họ.

Mấy vị đại lão gia bị oanh tạc rời khỏi, trong phòng chỉ còn mấy nàng dâu, lão phu nhân cũng khôngphải người hà khắc với con dâu, khoát khoát tay áo lưu lại con dâu lớn, để ba người con dâu khác rời đi.

Uy viễn Hầu phu nhân bưng trà dược Từ ma ma trình lên cho lão phu nhân, nhẹ nhàng khuyên nhủ "Nương, ngài đừng tức giận, tứ thúc cũng chỉ lo lắng cho nữ nhi duy nhất, tấm lòng yêu thương của người làm cha thôi."

Lão phu nhân cười nhạt, "Chẳng lẽ trong thiên hạ cũng chỉ có hắn làm cha sao, những người khác không phải cha ư? Nhìn xem có ai làm cha như hắn không? Đó là nhi tử của hoàng thượng, có thể để cho hắn chỉ chỏ phê bình không phải phu quân tốt, tuyệt đối không thể gả cẩm nha đầu cho người đó, ta còn chưa nói gì, hắn sốt ruột cái gì chứ....."

Lão phu nhân càng nói càng tức, lại đấm ngực, doạ Từ ma ma cùng Uy viễn Hầu phu nhân vội vàng tiến lên xoa ngực cho bà, xoa dịu bà.

Chờ lão phu nhân vất vả mắng xong, bực bội cũng tiêu hết, dáng vẻ không thở nổi hoàn toàn khôngcòn, hơi thở vững vàng, gò má hồng hào. Trong lòng Uy viễn Hầu phu nhân thầm gật đầu, quả nhiên bị tiểu nhi tử chọc tức quen rồi, nhiều năm vẫn tức giận như ngày nào, thân thể trái lại ngày càng khỏe mạnh, giọng cũng càng lúc càng lớn, thật sự không thể không kể công của Lý Kế Nghiêu.

Uy viễn Hầu phu nhân thức thời nói: "Nương, thật ra tứ đệ nói cũng phải, nếu không phải Tề vương Ninh Vương nhúng tay vào, thì hôn sự của Minh Cẩm đã được quyết định từ lâu."

Lão phu nhân thở dài, "Đạo lý này ai lại không biết chứ? Nhưng mà không chỉ có hai vị vương gia nhúng tay, sau lưng bọn họ còn có hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương, khiến Cẩm nha đầu tiến thoái lưỡng nan, không biết nên gả nó cho ai mới tốt." Lão phu nhân nhấp ngụm trà, nói tiếp: "hiện tại ta chỉ mong nhanh chóng quyết định chung thân đại sự của Cẩm nha đầu, tránh đêm dài lắm mộng."

Uy viễn Hầu phu nhân thầm nghĩ, đêm dài lắm mộng chỗ nào, rõ ràng bị tiểu nhi tử ở bên cương ầm ĩ đến đau đầu ấy chứ?

"Nương, chuyện này cứ như vậy cũng không phải cách, hay tìm người thăm dò ý của Hoàng thượng." Uy viễn Hầu phu nhân dò xét hỏi.

"Tìm ai?" Lão phu nhân lạnh lùng nhìn con dâu, cười lạnh: "Lão đại phù hợp nhất, nhưng chỉ sợ sơ sẩy một cái khiến cho hoàng thượng sinh nghi, nóng giận nhất thời gả Cẩn nha đầu cho người ta, sau khi lão tứ biết được lại ầm ĩ đấy. Lúc này, động không bằng tĩnh."

Nếu đã hi ểu rõ, vì sao còn tức đến thế?

Uy viễn Hầu phu nhân tạm thời không nghĩ ra, không khỏi cau mày.

Lão phu nhân thong thả uống trà, đã tâm bình khí hòa lại.

*****

Ở một nơi khác, mấy vị đại lão gia bị oanh tạc đi ra nhìn nhau một cái, lắc đầu cười khổ, xem ra bây giờ tứ đệ tốt của bọn họ có suy nghĩ không bình thường đã thăng hoa đến mức người bình thường khôngthể hiểu nổi.

"Đại ca, làm sao bây giờ?" Nhị lão gia hỏi.

Tam lão gia và ngũ lão gia cùng lúc nhìn về phía Uy viễn hầu.

Uy viễn hầu nhìn bức thư trong tay, hồi lâu mới thở dài, nói: "Còn có thể làm sao, lão thái thái vì chuyện này mà tức giận, làm huynh trưởng tất nhiên phải viết thư mắng hắn, để hắn biết làm con thì chữ hiếu nên viết thế nào."

Uy viễn hầu quang minh chính đại nói, nhưng thấy ba huynh đệ còn lại đều sững sờ, trước kia lúc gặp chuyện như vậy, không phải lão đại trước mặt đều ba phải à? Sao bây giờ lại muốn dạy dỗ đệ đệ khôngnghe lời này?

Vẫn là ngũ lão gia thông minh, nhanh chóng hiểu được ý đại ca, lập tức thay đổi vẻ mặt, vô cùng quang minh chính đại nói: "Đại ca nói đúng, bây giờ tứ ca quá kích động không bình tĩnh, mới chọc nương tức giận như vậy, nên bình tâm một chút. À, ta nhớ kho thuốc trong nhà vẫn còn một ít nấm linh chi, trước đây ta đi làm ăn ở phía bắc có được, hay lấy ra bồi bổ thân thể cho nương."

Uy viễn hầu tỏ ra cảm động: "Ngũ đệ có lòng."

"Chỉ cần nương khỏe mạnh, tất cả đều không quan trọng."

"......"

Nhị Lão Gia, Tam lão gia: O O, bài ca này chui đâu ra thế?

******

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!