Edit: Betty
Beta: Ishtar
Rời khỏi hậu cung đi về phía đông, Chính Đức đế mang theo thái tử đi điện Thái Hòa, một đường yên tĩnh.
Chính Đức đế đột nhiên nói: "Lệnh Tỷ, cho Lý Minh Cẩm làm trắc phi của ngươi được không?"
Thái tử sửng sốt, tuy không biết dụng ý của phụ hoàng là gì, nhưng vẫn phản ứng nói: "Phụ hoàng, việc này không ổn."
Đại nội tổng quản Trương Kiệt nghe thấy cha con hoàng đế nói chuyện nhà, liền yên lặng mang cung nữ thái giám lui lại cách mười thước, xa xa theo sát bọn họ.
"Vì sao không ổn?" Chính Đức đế nhìn thái tử một tay mình bồi dưỡng ra, ông năm nay đã hơn năm mươi, không còn trẻ nữa, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn, sự sắc bén trong mắt ngày xưa cũng lộ ra ảm đạm.
Thái tử cười nói: "Nhiều năm trước nhi thần đã sớm nạp tiểu thư Uy Viễn hầu phủ làm trắc phi, hiện tại vịtrí trắc phi đã đầy, e làsẽ ủy khuất Lý tiểu thư. Hơn nữa với tính tình của Lý tướng quân, hắn chỉ có một nữ nhi như thế, nhi thần xưa nay kính trọng hắn, biết tâm ý của hắn, cũng không muốn trở thành kẻ lợi dụng trong mắt hắn." Tránh làm lạnh lòng công thần. Câu nói sau cùng, thái tử lặng yên nói thầm trong bụng.
Chính Đức đế nghĩ nghĩ, cười nói: "Lý Kế Nghiêu đúng là người có cá tính, hắn thực sự không giống con cháu xuất thân danh môn, tính cách ngay thẳng này, đúng là không thích hợp ngây ngốc ở kinh thành." một câu nói, đồng dạng quyết định mục tiêu phấn đấu trong cuộc sống sau này của Lý Kế Nghiêu.
Dứt lời, cũng không nhắc lại việc này nữa, trái lại đề cập đến một đứa con trai khác, đạm thanh hỏi: "Lệnh Thù có điều tra ra kết quả gì không?"
Gần đây Tấn vương Tiêu Lệnh Thù phụng chỉ bí mật rời kinh, đã được vài ngày, điều tra việc khâm phạm cướp ngục trong thiên lao của tháng trước. Vốn cho là chuyện cướp phạm nhân này rất bình thường, thế nhưng ai biết sẽ dính đến dư nghiệt tiền triều. Việc này Chính Đức đế tất nhiên trấn áp xuống, hạ chỉ thái tử và Tấn vương bí mật phụ trách.
"Ngũ đệ hôm qua đưa thư cho nhi thần, nói rõ hôm nay sẽ hồi kinh."
Thái tử thành thật trả lời, liếc nhìn Chính Đức đế, đang nghĩ muốn không dấu vết nhắc lại hôn sự của Tấn vương, đột nhiên xa xa vang lên một tiếng thét chói tai, Chính Đức đế và thái tử đồng thời nhíu mày, tiếng kêu sắc nhọn này ngược lại có chút quen tai, rất nhanh hai người liền nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đồng thời trầm xuống, vội vàng bước đi về hướng Ngự hoa viên trước mặt.
*******
Trong ngự hoa viên, mùa hè hoa nở rực rỡ.
Thất công chúa mang theo A Bảo đi dạo ngự hoa viên, trên mặt bất giác có chút ưu sầu, nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý để cho Lý Minh Cẩm làm trắc phi của nhị hoàng huynh Tiêu Lệnh Kiệt của nàng ta là một chủ ý vô cùng tốt, như vậy nhị hoàng huynh không chỉ có thể mượn lực của Trấn Bắc tướng quân, lại có thể làm cho phủ Uy Viễn hầu vào thế khó xử, không dám trực tiếp đứng cùng phe thái tử, đồng thời còn có thể dập tắt hi vọng của Sương Bình trưởng công chúa, một chủ ýthật tốt khôngphải sao?
Về phần Trấn Bắc tướng quân không vui vì nữ nhi làm trắc phi? không có việc gì, đến lúc đó làm cho phụ hoàng trực tiếp tứ hôn, hắn dám kháng chỉ không theo không được?
Chỉ là, chuyện này nên để cho ai mở miệng đây?
A Bảo đi theo bên cạnh thất công chúa, ngắm thấy biểu tình trên mặt nàng ta khi thì lo lắng khi thì khó xử lúc lại vui vẻ, tuy không biết cô nương này đang suy nghĩ gì, nhưng dựa theo sức chiến đấu của thất công chúa, mặc dù thủ đoạn lỗ mãng đơn giản, cũng mang lực sát thươngmười phần, hiện tại chỉ hi vọng nàng tasẽ không đánh chủ ý không chính đáng nào.
Trong lúc A Bảo suy nghĩ đến nhập tâm, thất công chúa quay đầu lại nhìn nàng hai mắt lấp lánh, thân thiết nói: "Lý Minh Cẩm, nghe ta nhị hoàng huynh nói, ở vùng ngoại ô huynh ấy có một thôn trang, trong thôn trang trồng rất nhiều hoa đào, còn có ôn tuyền, ngươi nhất định chưa từng thấy qua ôn tuyền nhỉ? Mùi vị của nước rất kỳ quái, nhưng mà nghe nói có thể trừ bách bệnh, nữ nhân ngâm mình vào, còn có công hiệu làm đẹp."
Nàng đương nhiên biết ôn tuyền là cái gì, hơn nữa thời gian nàng tắm suối nước nóng, bọn họ đã sớm qua đời. A Bảo lặng lẽ nói ở trong lòng, trên mặt lại làm ra bộ biểu tình rất tò mò, "Thực sự thần kỳ như vậy?"
"Đương nhiên!" Thất công chúa vui vẻ nói: "Mặc dù ta cảm thấy dáng vẻ mình nhìn không tệ, thế nhưng nếu làn da có thể trắng hơn một chút thì tốt. Hoàng huynh đã từng đáp ứng ta, nếu ta muốn đi ngâm ôn tuyền, huynh ấy sẽ cho nhị hoàng tẩu sắp xếp cho ta. Lý Minh Cẩm, hay ngươi cũng theo ta cùng đinhé."
"Việc này... Thần phải về hỏi bá mẫu một chút." A Bảo chần chừ nói: "Hơn nữa thần cảm thấy trời nóng nực, ngâm ôn tuyền không thoải mái, cũng không cần thiết phải đi như vậy..."
Thất công chúa cười nhạo nói: "Lý Minh Cẩm, ngươi cho là ngươi sắc nước hương trời, đã đẹp đến nỗi không cần ngâm ôn tuyền sao? Yên tâm, bản công chúa mời ngươi đi, Uy Viễn hầu phu nhân còn có thể ngăn cản được sao?"Nàng ta liếc nhìn A Bảo, mắt phượng nhíu lại, biểu tình như không muốn nghe lời cự tuyệt.
thật là! Nàng khi nào thì nói như vậy? cô nương này rõ ràng một khắc trước còn hồn nhiên, vì sao sau một khắc sau lại giống như một nữ nhân đanh đá điêu ngoa?
Trong lúc A Bảo suy nghĩ muốn tiếp tục cự tuyệt, một âm thanh trong trẻo truyền đến: "Ta nghe rõ rồi nhé, các ngươi muốn đi chơi, ta cũng muốn ~~ "
A Bảo và thất công chúa đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa trên núi giả lộ ra một cái đầu, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, đẹp không thể tưởng tượng được, chỉ tiếc vẻ mặt ngây thơ, giống như là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư. Hơn nữa cũng không biết hắn đãtới chỗ nào, mặt dính mộtchút bùn, ngay cả phát quan cột tóc cũng xiêu vẹo, tóc mai lộn xộn rơi xuống.
Thiếu niên kia cũng thấy rõ hai người bên dưới núi giả, lên tiếng, chỉ vào thất công chúa tức giận nói: "thì ra là nữ nhân xấu xa nhà ngươi, ta mới không cần chơi cùng ngươi."
"..." A Bảo ngây ngốc nhìn hắn, rất nhanh phát hiện tâm trí nam tử này có vấn đề.
Thất công chúa vừa nhìn thấy hắn, giận tím mặt nói: "Câm miệng, ngươi xuống đây cho ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!