Chương 8: Tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn

Editor: Vi + Beta: Điêu

Liễu Đông nhanh chóng quay lại, nhìn thấy trên cầu một chiếc xe buýt đang lao thẳng về phía xe chở hàng. Cú va chạm khiến đầu xe chở hàng bị bẹp. Trong khi đó chiếc xe buýt tiếp tục lái đâm vào lan can, chạy ra khỏi rìa của cây cầu.

Sự việc xảy ra đột ngột, nhất thời làm anh ta sợ đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho cảnh sát và xe cứu thương đến, rồi cô cũng nhanh chân chạy tới phía đó.

Liễu Đông bị dọa sợ không nhẹ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng vượt qua hoảng sợ, thấy được tin tức này lớn như thế nào, nên anh ta cũng vội chạy đến đó. Vừa chạy vừa lấy máy ảnh của mình ra.

Chỉ là trong đầu anh ta có hơi hỗn loạn, rốt cuộc thực tập sinh Vương Nguyệt này làm sao biết được nơi này sẽ xảy ra tai nạn xe?

Việc này chắc chắn không phải trùng hợp! Cô đã liên tục tìm kiếm tài liệu của cầu Giang Sơn, vừa đọc vừa nghĩ sau một hồi lại lộ ra sợ hãi... Chuyện này đúng là đáng sợ mà!

Trên cầu Giang Sơn đang vô cùng hỗn loạn. Những chiếc xe va nhau tạo thành một chuỗi dài, rất nhiều người xuống xe của mình để tới cứu người, xung quanh đều là tiếng còi báo động và tiếng gào khóc! Tất cả như một vụ tai nạn thảm khốc thường thấy trong phim ảnh.

Sau khi tới nơi, Kỷ Hi Nguyệt lập tức chụp ảnh rồi gửi đến Bộ phận thông tin của Lộc Hùng. Lộc Hùng vốn đang xem tài liệu, vừa thấy tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đứng dậy, vội cầm micro nói lớn:

"Tin tức nóng! Cầu Giang Sơn xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Vương Nguyệt đang ở đó, mọi người mau tới trợ giúp!"

Trong phòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay lập tức xách ba lô chạy đến đó. Tuy là Vương Nguyệt gặp tai nạn xe nhưng nó có thể kéo ra rất nhiều chủ đề, bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội này.

"Cứu người! Mau cứu người! Mọi người mau cứu người đi! Chỗ này còn có một người!" Kỷ Hi Nguyệt vốn muốn chụp nhiều ảnh một chút, nhưng nhìn thấy ở chỗ ngồi cuối trên xe buýt còn có một người mặt đầy máu tươi đang hấp hối, chờ người cứu.

Cô chợt nhớ tới cô gái tên Trương Cầm, người duy nhất chết trong tin tức trước đây. Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi tái, vội nhét máy ảnh vào trong túi, rồi chạy tới.

Lúc này, hiện trường hết sức hỗn loạn. Trong xe liên tiếp có người bò ra ngoài, trên người ai cũng đều có máu, nhìn rất thảm.

"Vương Nguyệt đừng đi, rất nguy hiểm!" Liễu Đông đi đến, anh ta đã chụp được một số ảnh nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi vào trong xe cứu người, anh ta vội vàng ngăn cản.

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu kinh ngạc nhìn Liễu Đông, nhưng bây giờ không phải lúc để cho cô suy nghĩ nên lập tức nói: "Mau tới giúp đỡ, cô ấy không chờ được nữa."

Khi câu nói này vừa ra khỏi miệng Kỷ Hi Nguyệt, hốc mắt đã đỏ lên.

"Xe buýt đang rỉ dầu đó, chút nữa sẽ phát nổ!" Liễu Đông vội la lên, anh thật không dám qua đó!

"Không đâu! Mau lên!" Kỷ Hi Nguyệt nhớ rõ vụ tai nạn lúc trước, xe không phát nổ, nhưng vì Trương Cầm là người cuối cùng được cứu ra, mất máu quá nhiều mà chết… Vì vậy coi như cô không thể thay đổi được quá khứ, nhưng thật sự cô không muốn nhìn thấy có người ở trước mặt cô chết lần nữa.

Liễu Đông sững sờ, anh không biết Vương Nguyệt tại sao nói xe sẽ không nổ, nhưng nhìn cô dốc sức liều mạng cứu người khác, làm cho máu nóng trong đầu anh bị kích thích mà chạy tới. Anh từ cửa sổ xe lách vào, cùng Kỷ Hi Nguyệt lôi người phụ nữ đó ra.

Chỉ là chân người phụ nữ này đã bị mắc kẹt, đùi bị thương, rất nhiều máu tươi chảy ra, cũng không rõ là máu hay là thịt.

"Anh mau cởi áo ra!" Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông nói lớn. Trên mặt cô đã đầy nước mắt, cảnh tượng thảm thương này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Tin tức báo chí vẫn không thể so được với hiện trường thật. Bây giờ cô sao có thể quan tâm tới việc tranh giành tin tức nữa, cô chỉ biết sinh mệnh này đang rất mong manh.

"Hả?" Liễu Đông không hiểu hỏi.

"Lấy áo của anh giúp cô ấy băng bó vết thương! Nếu không cô ấy sẽ bị mất rất nhiều máu!" Kỷ Hi Nguyệt mặc váy, không thể cởi ra được, nhưng Liễu Đông là đàn ông, cũng không cần chú ý việc nhỏ này.

Liễu Đông hiểu được, vội cởi áo ra. Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận giúp cô ấy băng bó lại vết thương.

"Đừng lo lắng, sắp được ra khỏi đây rồi. Cô cố chịu đựng một lát." Kỷ Hi Nguyệt an ủi cô gái vì đau mà khóc nức nở, không nói nên lời.

Bên ngoài tiếng xe cảnh cát, xe cứu hỏa và xe cứu thương vang lên khắp nơi, có người bị thương. Kỷ Hi Nguyệt vội nói với Liễu Đông: "Anh mau đi gọi người đến giúp, cô ấy bị thương rất nặng."

"Còn cô thì sao?" Liễu Đông rất lo lắng, lỡ như xe đột nhiên nổ.

"Tôi ở đây với cô ấy. Anh mau đi đi!" Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Liễu Đông nói.

Liễu Đông nhìn vào mắt cô, đột nhiên phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt to sáng như sao đằng sau mắt kính.

"Nhanh đi!" Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông nhìn mình đến thất thần, lập tức gọi một tiếng. Lúc này Liễu Đông mới cuống quít vội chạy ra ngoài kêu to. Kỷ Hi Nguyệt sờ sờ gương mặt mình, gọng mắt kính to màu đen vẫn còn, có lẽ vẫn chưa đến nỗi bị Liễu Đông phát hiện ra dung mạo thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!