Editor: Vi + Beta: Điêu
Công sở vốn dĩ là nơi không thiếu chuyện bát quái. Hai đội Vương Nguyệt, Trần Thanh vừa rời đi, trong phòng náo nhiệt hẳn lên.
"Xem ra lần này anh Trần thật nguy hiểm!"
"Anh ta là đồ lười! Tôi đã không ưa từ lâu rồi! Cái gì cũng bắt tôi tự biên tập. Còn lâu tôi mới vào tổ anh ta lần nữa nhé!"
"Gì chứ! Dù sao anh ta cũng là phó trưởng phòng."
"Phó trưởng phòng thì giỏi lắm à? Không cần phải làm gì hết à? Dù gì cũng phải có chỗ khiến tôi thấy khâm phục chứ! Tin tức về châu báu Việt Phong lớn như thế, anh ta chẳng kiếm được tí thông tin nào. Mấy sai lầm này là thứ mà phó trưởng phòng có thể mắc phải à?"
"Được rồi! Bây giờ anh ta cũng rất đáng thương. Bị lão đại mắng lại còn cạnh tranh với Vương Nguyệt."
"Làm người phải tự mình biết mình! Mặc dù gần đây Vương Nguyệt rất phách lối, nhưng người ta có thực lực. Nếu tôi có thể kiếm được nhiều tin tức, tôi cũng vênh váo như vậy!"
Cố Du Du cười lớn nói: "Tôi nói với mọi người này, Vương Nguyệt có năng lực là điều ai cũng biết, hơn nữa bây giờ trưởng phòng rất coi trọng cô ấy. Cho nên lúc trước mấy người không có quan hệ với cô ấy, bây giờ nên tranh thủ tạo quan hệ đi. Phòng một ngày cô ấy để ý đến, kết quả cũng sẽ chẳng khác anh Trần là bao!"
" Cố Du Du! Không phải cô ấy cũng từng cãi nhau với cô sao? Cô còn hào phóng khen như vậy?" Có người châm chọc Cố Du Du.
Cố Du Du nhún vai: "Đây không phải vấn đề! Chỉ cần chén cơm của tôi không mất là được rồi. Mọi người không biết thời buổi này kiếm được công việc tốt rất khó à! Bây giờ Cảng Long và Hương Thành đều xác nhập cùng một ông chủ, muốn nhảy sang đài khác cũng chẳng còn hi vọng."
Trong nháy mắt mọi người cảm thấy rất đúng, nhưng cũng cảm thấy Cố Du Du chẳng có tiết tháo gì.
Bên này, Kỷ Hi Nguyệt cùng Liễu Đông lên xe, còn anh Mập thì ngồi trước lái xe, lập tức chuyển bánh đến sở cảnh sát.
"Chị Nguyệt, chúng ta tới đồn cảnh sát làm gì?" Liễu Đông khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là có tin tức! Chuyện tai nạn giao thông lần trước vẫn chưa xong, có thể có liên quan đến những tin tức lớn hơn." Kỷ Hi Nguyệt biết sau này trong quá trình làm việc sẽ không thể mặc kệ Liễu Đông cùng anh Mập được. Dù sao một mình cô cũng làm không hết. Cho nên từ giờ cô sẽ tin tưởng họ, nói thẳng mọi chuyện.
Liễu Đông có chút nghi ngờ. Nhưng nhớ đến có vẻ như Vương Nguyệt biết trước chuyện xảy ra tai nạn giao thông ở cầu Giang Sơn, cậu liền im miệng.
Xe nhanh chóng đến sở cảnh sát, tìm được Ngô Phương Chu. Ngô Phương Chu đưa Kỷ Hi Nguyệt cùng Liễu Đông vào, còn anh Mập chờ trên xe.
Trước màn hình máy tính, sắc mặt Ngô Phương Chu có chút nghiêm trọng: "Đây là những hình ảnh tôi thu được từ hiện trường vụ tai nạn cùng với những đồ xách tay cá nhân của các nạn nhân. Em nhìn xem người mặc đồ đen đang cầm túi xách này, em có biết không?"
Kỷ Hi Nguyệt tuy nhìn không rõ nhưng cô biết người áo đen đó đang cầm túi xách của Trương Cầm rồi nhảy lên xe máy phóng đi.
Chuyển qua mấy ảnh sau là hình ảnh của những túi xách, balo được tìm thấy.
Tiếp theo là hình ảnh chiếc xe máy chạy vào bãi đỗ xe của một tòa nhà cao tầng dưới chân cầu Viễn Dương.
Hình ảnh mờ tối trong bãi đổ xe, nhưng vẫn có thể thấy rõ người đàn ông lái xe đó dừng bên cạnh một chiếc xe hơi. Sau đó đưa túi xách của Trương Cầm cho lái xe thông qua cửa sổ rồi rời đi.
Trong ảnh không thể thấy rõ người ngồi trong xe, nhưng lúc xe quay đầu thì cô đã nhìn được chính diện rồi.
Đó là gương mặt của một người đàn ông. Mặc dù cửa kính nhìn rất mơ hồ, nhưng Kỷ Hi Nguyệt có thể thấy được. Cô thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: "Chính là anh ta!"
"Hả? Chị Nguyệt! Chị biết sao?" Liễu Đông rất khẩn trương. Mặc dù công việc của một nhà báo là phải đào được tin lớn, nhưng giờ này là cùng nhau đào vụ án.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy điện thoại ra, bật lại hình ảnh người đàn ông ngày đó đã ăn cùng Tần Hạo tại nhà hàng đồ ăn tây. Mặc dù hai bức ảnh đều không được rõ nét, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn đủ nhận ra đây là một người.
"Rốt cuộc người này là ai?" Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn mơ hồ.
Hôm đó người này nói chuyện với Tần Hạo là chưa hoàn thành công việc. Lại còn lấy thêm tiền. Nhưng bây giờ có vẻ như túi của Trương Cầm đúng là bị hắn ta lấy rồi. Chẳng lẽ không phải Tần Hạo thuê hắn làm chuyện này? Có lẽ cô nên tạm thời cất ghi âm đi.
"Xe này được dán kính một chiều. Khu đó lại là góc chết của camera, cũng không tìm được danh tính của người kia. Vương Nguyệt, lần này tôi muốn lợi dụng truyền thông đưa người đàn ông này ra ánh sáng, để cho mọi người cùng nhau điều tra hắn." Ngô Phương Chu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó nói: "Anh đã thương lượng qua với cấp trên chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!