Editor: Vi + Beta: Điêu
Đột nhiên điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt vang lên tiếng tin nhắn. Cô cao hứng nhìn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy sụp.
"Một tiếng nữa về nhà." Tin nhắn của Đại ma vương.
Kỷ Hi Nguyệt phiền não. Từ bây giờ đến lúc tan làm còn 2 tiếng nữa. Mà không phải bây giờ anh đang ở tập đoàn Triệu thị sao?
"Không đúng giờ về tự gánh hậu quả!" Đại ma vương lại tiếp tục nhắn.
"...!" Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trắng bệch, than thở. Chuyện gì đã xảy ra? Sao nghe như Đại ma vương có vẻ đang tức giận vậy? Cô đắc tội anh lúc nào? Không phải mọi thứ đang tốt đẹp sao?
Đây là quá sáng nắng chiều mưa rồi. Cô cũng đã cảm ơn anh rồi. Chẳng lẽ không đủ thành ý? Không phải cô cũng bỏ thêm icon dễ thương nữa sao?
Con mẹ nó! Không lẽ cái icon này lại gây họa rồi? Đại ma vương không thích mwah mwah? Không nên như vậy!
Làm sao giờ? Làm sao giờ?
Kỷ Hi Nguyệt cầm lấy điện thoại mà trong lòng như kiến bò trên chảo.
"Chị Nguyệt, chị không sao chứ?" Liễu Đông nhìn bộ dạng không đúng lắm của Kỷ Hi Nguyệt. Thầm nghĩ cô làm sao vậy? Tin tức vừa mới đăng hiệu quả rất tốt, cô nên vui vẻ mới đúng chứ.
"Vương Nguyệt, Liễu Đông, trưởng phòng tìm!" Bên kia có đồng nghiệp lớn tiếng gọi.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đang tìm biện pháp để ngăn nguy cơ cô mất đi tự do, làm sao chú ý nghe.
"Chị Nguyệt, trưởng phòng tìm chúng ta." Liễu Đông cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất kỳ quái: "Chị không sao chứ, có phải thấy trong người không thoải mái không?"
"A..." Kỷ Hi Nguyệt máy móc đi về phía văn phòng. Liễu Đông đi theo sau thấy cô cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, có vẻ rất khẩn trương. Chẳng lẽ là tin xấu?
"Cậu vào trước đi." Kỷ Hi Nguyệt đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng bỗng nhiên quay người nói với Liễu Đông. Sau đó cô đi đến cửa sổ, vội vàng hồi âm.
"Hàn ca. Có phải tôi đã làm gì sai rồi không? Tôi rất biết điều mà." Kỷ Hi Nguyệt nghĩ mãi không ra. Nhưng cô có cảm giác, lần này lửa giận của Triệu Húc Hàn cũng không phải lớn bình thường đâu. Đoán rằng sau khi cô trở về có thể sẽ bị giam lỏng. Cho dù nhà mới này không phải nhà giam, nhưng việc hạn chế tự do của cô cũng khiến cô sống không bằng chết.
Lại còn ngày mai là chủ nhật, cô đã hẹn với cha sẽ đi uống trà.
Triệu Húc Hàn nhìn tin nhắn. Biểu cảm vẫn lạnh lẽo băng giá chưa trở lại bình thường.
"Tôi sẽ về ngay đây. Hàn ca, đừng tức giận. Tôi đã làm sai chuyện gì? Anh nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi sẽ sửa mà." Kỷ Hi Nguyệt thấy Đại Ma Vương không nhắn lại, lập tức gửi tin đi, còn chèn thêm icon khóc ròng đáng thương.
Nhưng vẫn chẳng có tin nhắn đáp lại. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt gào thét muốn nhanh chóng về nhà dỗ dành Đại ma vương.
Cô đi vào văn phòng của trưởng phòng, Lộc Hùng rất vui vẻ cười nói: "Vương Nguyệt, vậy mới tốt chứ. Liễu Đông cũng không tệ. Tin tức này viết rất hay, thông tin cũng đầy đủ."
"Trưởng phòng vui vẻ là được rồi." Vương Nguyệt chép miệng.
"Sao thế? Cô không vui?" Lộc Hùng nhìn sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt, vô cùng hiếu kì.
"Anh Trần tự dưng nổi điên như chó đi cắn người. Còn mắng anh Mập ngu ngốc. Anh cảm thấy tôi sẽ vui sao?" Kỷ Hi Nguyệt luôn luôn mang thù, chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử.
Khóe miệng Liễu Đông co giật, thầm nghĩ Vương Nguyệt đúng là dám nói, mạnh mẽ đâm chọc. Dù gì anh Trần cũng là phó phòng đó.
"Khụ khụ. Tiểu Nguyệt à, Trần Thanh cũng là tiền bối lâu năm, có chút nóng nảy cũng là bình thường. Cô đừng để ý đến hắn là được." Trong lòng Lộc Hùng giờ đang mang Trần Thanh ra sỉ vả.
"Tôi cũng không để ý rằng anh ta có vấn đề hay không. Nhưng anh Mập đã giúp tôi, lại còn bị anh ta mắng. Tôi không thể nhịn được. Chi bằng anh đưa anh Mập cho tôi. Trưởng phòng, nếu anh muốn giúp tôi tìm người hợp tác, vậy cứ giao cho tôi tạp công. Anh Mập rất chịu khó, có thể theo kịp tiết tấu của tôi."
Sau khi suy nghĩ một chút, Kỷ Hi Nguyệt đưa ra yêu cầu.
Lộc Hùng kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!