Editor: Vi + Beta: Điêu
Lúc Kỷ Hi Nguyệt hỏi, cô cảm nhận được rõ sự cứng ngắc của thân thể Vô Cốt đang ngồi kế ghế lái.
Triệu Húc Hàn lẳng lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong xe không có chút ánh sáng nào, nhưng làn da trắng bóng như trứng gà bóc của Kỷ Hi Nguyệt, hiện lên như vầng quang nhàn nhạt.
Khiến cho ánh mắt anh không tự chủ được càng thâm thúy hơn, có xúc động muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô.
"Nếu không thể biết, vậy thì thôi." Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn không trả lời, đôi mắt có chút long lanh, xem ra là do cô thay đổi quá nhiều, quên mất anh là Đại ma vương.
Vội cười nhạt quay đầu qua chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ.
"Có một số việc có thể biết, cũng có một số việc không nên biết." Triệu Húc Hàn cũng quay đầu đi, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không thấy anh hơi nuốt nước miếng, yết hầu hơi rung động lên xuống.
"Ừm, vậy được, nếu anh không muốn em biết, thì không cần phải nói cho em đâu." Kỷ Hi Nguyệt nghe anh trả lời, cô biết mình còn chưa có được sự tin tưởng của anh.
Chỉ là cô không nóng nảy, dù sao bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Dù gì ấn tượng của Triệu Húc Hàn với cô quá kém, đột nhiên cô thay đổi lớn như thế, anh cũng sẽ nghi ngờ, cho nên cô nhất định phải dùng thời gian để chứng minh cô thật lòng với anh.
Cô muốn đền bù cho tất cả mọi sai lầm với anh, đời này cô không muốn nhìn thấy anh lại tức giận cùng thương tâm nữa.
Triệu Húc Hàn quay đầu lại, thấy Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng kém, anh hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được hơi thở của Vô Cốt thay đổi, nhìn gò má có thể phát hiện cô ta đang cong môi.
Cô bĩu môi, xem ra người phụ nữ này rất bài xích cô.
Sao lại vậy chứ? Nếu như không thích cô, thì không nên để ý cô mới phải, vì sao lại oán hận cô.
Vậy thì, Kỷ Hi Nguyệt suy đoán sẽ có hai nguyên nhân khiến Vô Cốt bài xích cô.
Một là Vô Cốt thấy cô không xứng với Triệu Húc Hàn, để cho cô tự biết thân biết phận.
Hai là Vô Cốt thích người chủ tử này, cho nên ghen tị với cô, không thấy vừa mắt với cô, không nhịn được mà chọc ngoáy cô.
Trong xe một mảnh yên lặng, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra người còn lại nghĩ nhiều hơn, dĩ nhiên là Triệu Húc Hàn là người nghĩ nhiều nhất, đến bây giờ anh vẫn tự hỏi có thật sự là Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi?
Trong một đêm thay đổi quá lớn.
Nhưng vừa rồi cô lại bộc phát tính cách tiểu thư, quả thật đúng là Kỷ đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược.
Nhưng thay đổi của cô với anh không chỉ một chút, trước kia cô ghét cay ghét đắng anh, thế nhưng sau một đêm đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ chỉ vì đêm đó?
Cô... thích bị ngược sao?
Triệu Húc Hàn cảm thấy hình như đầu óc anh có vấn đề rồi.
Nhưng dù thế nào, Kỷ Hi Nguyệt thay đổi thế nào cũng là một điều đáng mừng.
Mãi đến khi Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút buồn ngủ, xe đã đến hầm đỗ xe của khu Phong Nhã.
Tiếu Ân mở của xe cho cô, còn Triệu Húc Hàn bên kia được Vô Cốt mở cửa.
Chỉ là lúc Kỷ Hi Nguyệt đối diện với Vô Cốt, cô thấy trong mắt cô ta có sự chán ghét.
"Hàn ca, vì sao thủ hạ của anh lại có tính cách như vậy?" Trong thang máy, Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi Triệu Húc Hàn.
"Bọn họ không giống vệ sĩ bình thường, Vô Cốt là tiểu sư muội của Tiếu Ân và Lão Hôi, người đều là đồng môn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!