Sau khi Chu Thế Văn rời khỏi, bạch ngọc lâu bên trong đan điền của Diệp Húc đã trở lại bình thường, tiếp tục lơ lửng trong đan điền không nhúc nhích.
Diệp Húc trong lòng có chút bất đắc dĩ, toàn bạch ngọc lâu này quả thực có lực lượng phi thàm. Thậm chí ngay cả bảy tầng thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu mà thiên đạo ban tặng cũng bị nó đánh cho nát vụn. Tuy nhiên lực lượng này mạnh mà hắn lại không thể điều động được.
Vừa rồi, lúc Diệp Tân động thủ với hắn, bạch ngọc lâu rục rịch, lại thủy chung không bay ra khỏi đan điền, oanh sát Diệp Tân.
Cái này giống như có gia sản bạc triệu nhưng lại không thể cầm tiền ra tiêu được.
"Tòa bạch ngọc lâu này hoàn toàn không thể trông cậy vào được. Ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có lực lượng bản thân mình, tự thân hùng mạnh mới là căn bản! Cũng may thương thế kinh mạch của ta đã khỏi hẳn, kinh nghiệm thì đã có từ trước, trùng tu tiên thiên nhiều lắm cũng chỉ là chuyện của hai ba năm sau!"
Diệp Húc yên lặng tâm thần, vận chuyển Thương Minh Luyện Thể quyết, không ngờ thuận lợi vô cùng. Hiện giờ kinh mạch của hắn so với khi hắn bước vào võ đạo tiên thiên còn dày rộng rắn chắc hơn nhiều, tốc độ vận chuyển chân khí cũng tăng lên rất lớn.
Không chỉ có như thế, hắn còn kinh hãi phát hiện ra, chân khí lấy một tốc độ khủng bố mà tăng trưởng. So với thời điểm hắn đeo trên lưng danh hiệu kỳ tài ngút trời còn muốn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!
Ngắn ngủi vài canh giờ, Thương Mihn chân khí trong đan điền của hắn đã ngưng tụ thành một đóa mây xanh. Tòa bạch ngọc lâu thần bí kia vững vàng đặt ở trên mây xanh, không ngừng có chân khí mới dũng mãnh được cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu hấp thu. Sau đó nó lại phun ra chân khí màu xanh đẫm, dung nhập vào trong mây xanh!
"Thương Minh luyện thể quyết nhất trọng chẳng lẽ luyện thành chóng vánh như vậy sao?"
Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, Thương Minh chân khí đã ngưng tụ ra một đóa mây xanh, ý nghĩa hắn đã luyện thành Thương Minh Luyện Thể quyết nhất trọng. Hồi trước hắn làm được một bước này ước chừng mất ba tháng, mà hiện giờ chỉ cần dùng vài canh giờ!
Loại tốc độ tu luyện này thậm chí cả hắn cũng cảm thấy khủng bố: "Nếu nói trước kia ta là kỳ tài ngút trời, như vậy hiện giờ là cái gì? Quái vật? quái thai? Hay là biến thái?"
Nếu việc này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Liễu Châu sẽ oanh động, không biết bao nhiêu người muốn cắt mình ra để nghiên cứu!
Thương Minh luyện thể quyết tu thành nhất trọng cảnh giới xong, tốc độ tăng trưởng không chút giảm, ngược lại còn nhanh hơn vài phần. Không lâu sau đó đóa mây màu xanh thứ hai luyện thành, sau đó là đóa thứ ba, thứ tư….
Diệp Húc lại mở to mắt ra nhìn, trong đan điền của hắn rõ ràng xuất hiện ra chín đóa mây màu xanh lơ lửng. Các đóa mây vây quanh bạch ngọc lâu như chúng tinh ủng nguyệt (các vì sao vây quanh mặt trăng). Thương Minh Luyện Thể quyết cũng được hắn tu luyện tới nhị trọng đỉnh phong, bắt đầu hướng tới đệ tam trọng!
Kinh mạch rộng mở, hiện giờ chân khí của hắn so với trước đây thâm hậu gấp mấy lần!
Việc này ý nghĩa nếu hắn một lần nữa bước vào cảnh giới tiên thiên, thực lực so với võ đạo tiên thiên cao thủ cùng cảnh giới mạnh mẽ hơn mấy lần!
Mà hết thảy hiệu quả thần kỳ này đều do cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu cung cấp!
Diệp Húc mở năm đầu ngón tay phải của mình, dùng sức niết một cái, không khí phát ra những tiếng nổ nhỏ đùng đùng!
Thiếu niên khóe miệng lộ ra nụ cười, thét dài một tiếng, tiếng huýt gió liên miên không dứt, thanh âm đầu sung mãn vui vẻ!
Từng là võ đạo kỳ tài, rốt cuộc đã trở lại!
Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, thực lực còn hùng mạnh hơn trước đây.
Tô Kiều Kiều bị tiếng huýt gió làm cho thức dậy, vội vàng phủ thêm quần áo đẩy cửa tiến vào, vừa mừng vừa sợ: "Thiếu gia, thương thế của ngài đã khỏi hẳn rồi sao?"
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo: "Ta chẳng những khỏi hẳn thương thế, hơn nữa còn trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới tam trọng rồi!"
Tô Kiều Kiều hiển nhiên không rõ lắm luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tam trọng trong một đêm có ý nghĩa gì, là chuyện khủng bố thế nào. Nàng chỉ biết Diệp Húc cao hứng, trong lòng nàng cũng vui mừng vô hạn, gật đầu tán thưởng như gà con mổ thóc nói: "Quá lợi hại, thiếu gia người quá lợi hại…"
Diệp Húc có chút bất đắc dĩ, nói: "Kiều Kiều, tốc độ tu luyện của ta hiện giờ còn nhanh hơn trước!"
Tô Kiều Kiều hiển nhiên vẫn không rõ gật đầu nói: "Đó là tự nhiên, thiếu gia ngài là thiên tài mà!"
Diệp Húc cười khổ, Kiều Kiều tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng thủy chung vẫn không hiểu một đêm tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tam trọng có ý nghĩa như thế nào. Nàng chỉ cho rằng hắn có thành tựu như vậy là chuyện đương nhiên mà thôi.
Đồng thời trong lòng hắn có chút cảm động, tiểu nha đầu này đối với hắn có chút tín nhiệm và sùng bái khó hiểu.
Nhưng nếu đổi lại là một người có chút hiểu biết về Thương Minh Luyện Thể quyết, chỉ sợ đã sớm kinh ngạc tới mức cằm rớt xuống đất rồi!
"Thiếu gia, thương thế của người đã khỏi hẳn, như vậy chúng ta có phải chuẩn bị giết trở về không? nô tì có chút nhớ nhung nhà của chúng ta!" tiểu nha đầu huy tay chém xuống, đằng đằng sát khí nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!