Không lâu sau khi Diệp Húc rời đi, chấp sự nội phủ Diệp Tư Chân liền hùng hùng hổ hổ tiến vào trong vu khố, hừng hực hỏi: "Tam thúc, Diệp Húc đâu rồi?"
"Đã đi rồi." Diệp Đàn không ngẩng đầu lên, nói.
"Chết rồi! Tam thúc, sao ngài không giữ hắn lại thêm chút nữa?"
Diệp Đàn ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: "Tên tiểu tử này, đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tư Chân thở không ra hơi, xoay người chạy hướng ra phía ngoài, nói: " Mẫu thân của thập thất đệ biết Thiếu Bảo đến nội phủ, đã sai người đến báo cho Phương Chung Sơn, chuẩn bị chặn giết hắn! Phương Chung Sơn là võ đạo đệ nhất cao thủ của Liễu Châu, Thiếu bảo chỉ sợ lần này gặp nguy hiểm! Phủ chủ dặn ta, dù sao cũng không được để hắn gặp chuyện ngu hiểm, nếu hắn gặp chuyện không may, ta liền thảm…"
Hắn bước chân thật nhanh, trong chớp mắt liền chạy không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả.
Diệp Đàn chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Đệ nhất võ đạo Phương Chung Sơn? Chỉ sợ hắn còn chưa thể làm khó tên tiểu tử kia, dù sao tiểu tử đó tu luyện cửu chuyển nguyên công, không đánh lại được cũng có thể chạy trốn…"
Trên đường Diệp Húc trở về mã tràng, làn nước trong xanh chậm rãi chảy xuôi, tiếng nước róc rách, chảy mãi không thôi.
Hắn vừa đi vừa vận chuyển bậc tâm pháp thứ ba cửu chuyển nguyên công, cảm thấy loại cảm giác không được tự nhiên trước kia hoàn toàn biến mất, cương khí vận chuyển như ý, vui sướng vô cùng!
Mỗi một vòng tâm pháp được vận hành, lực lượng của hắn lại tăng vọt thêm một phần, giơ tay nhấc chân cũng có thể xé xác hổ báo. - .
Cửu chuyển nguyên công không tinh tế như thương minh luyện thể quyết, loại công pháp này thô bạo mộc mạc, chí cương chí cường!
Diệp Húc cảm nhận được thân thể của mình dường như biến thành một cỗ máy móc vô cùng tinh vi, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động được một lực lượng lớn lao không gì sánh nổi.
Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn về phía giữa dòng sông xanh.
Chỉ thấy từ phía thượng du sông có một con thuyền từ từ đi tới, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng ở đầu thuyền, một cỗ khí thế khó có thể diễn tả bằng lời được phát ra từ hắn, dường như đứng ở đầu thuyền không phải là một con người mà là một vầng mặt trời lơ lửng chói chang!
"Phương Chung Sơn!"
Quần áo Diệp Húc không gió cũng tự bay phấp phới, khí thế đột nhiên triển khai, như một con mãnh hổ nằm nghiêng trên gò đất, đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, lộ ra nanh vuốt!
Hắn chưa gặp qua vị cao thủ võ đạo đệ nhất Liễu Châu này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra người trung niên này chính là Phương Chung Sơn.
Trừ Phương Chung Sơn, không có cao thủ tiên thiên này có loại khí thế này!
Đây là khí thế của tiên thiên võ đạo, các cường giả tiên thiên vì công pháp tu luyện bất đồng, tính cách bất đồng, do vậy khí thế của bọn họ cũng không giống nhau.
Khí thế của Phương Hòa là rắn độc trong lửa, khí thế của Chu Thế Văn trầm ổn như núi, khí thế của Phương Thần như liệt hỏa phần nguyên, đều là do nguyên nhân này.
Diệp Húc đã trải qua nhiều việc lớn, tính cách của hắn cũng xảy ra thay đổi, giống như con mãnh hổ nằm trên gò hoang, ẩn giấu nanh vuốt, không tỉnh thì thôi, tỉnh lại liền lộ ra hung dữ, tùy lúc có thể ăn thịt người, làm cho người ta có một cảm giác bình tĩnh nhưng lại cực độ nguy hiểm.
Mà khí thế của Phương Chung Sơn lại là bá khí lộ ra ngoài, giống như ánh mặt trời chói chang, hừng hực thiêu đốt, đốt cháy hết thảy!
Hô!
Một đạo đao cương đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Chung Sơn, chậm rãi chuyển động.
Toàn thân đạo đao cương này được che kín bởi liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt, hiển nhiên cương khí của hắn vô cùng mãnh liệt!
Tu vi đã đạt tới cảnh giới này, hắn căn bản không cần vũ khí, một Phương Chung Sơn không có vũ khí càng nguy hiểm hơn một Phương Chung Sơn có vũ khí!
Đao thế của đạo đao cương đó thiên biến vạn hóa, thể hiện tu dưỡng võ đạo cực cao của hắn, đao ý từ xa đã khóa Diệp Húc lại, khiến hắn có ảo giác không thể tránh né nổi!
Ánh mắt hai người gặp nhau, chân phải Phương Chung Sơn đột nhiên dậm mạnh một phát, chiếc thuyền lập tức phát ra âm thanh tác hưởng, đầu thuyền chìm vào trong nước, đuôi thuyền nhếch lên, quay cuồng bay giữa không trung.
Hắn đá ra một cước, chiếc thuyền phát ra tiếng xèo xèo, dán lên mặt nước, bay lên mấy chục thướng, hô một tiếng đánh về phía Diệp Húc, thanh thế trời long đất lở!
Hắn ra tay chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là bá đạo, vô cùng bá đạo!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!