Sau khi nói xong,
trong lòng Cố Lan San cũng âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là mong
muốn chết, lại còn cố tình giả bộ bình tĩnh như vậy.
Thịnh Thế dừng động tác kéo cửa phòng tắm ra, từ từ quay đầu lại.
Cố Lan San chỉ mặc váy ngủ, chăn đắp nửa người, nhưng vẫn lộ ra một mảng
da trắng nõn trước ngực, mái tóc xoăn dài tùy ý tản ra, lộ ra một vẻ
phong tình vạn chủng không nói lên lời, không biết là bởi vì cô mới tỉnh ngủ hay là do ánh đèn bên trong phòng có chút mờ mịt, đôi mắt cô rất
sáng, đen nhánh, giống như em bé mới sinh ra vậy, trong suốt sạch sẽ,
không nhiễm một hạt bụi, cực kỳ vô tội.
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn
chằm chằm Cố Lan San một lúc, nhìn lướt qua khóe môi của cô, anh mỉm
cười mở miệng, nhưng lời nói ra lại muốn bao nhiêu tồi tệ đều có bấy
nhiêu: "Mặc dù tôi có tiền, nhưng kiếm tiền cũng không dễ dàng, không
làm phiền cô phục vụ tôi tắm, tốn 5000 đồng đấy!"
Cố Lan San ngẩn người, đường đường là Đại thiếu gia Thịnh Thế nhưng lại tính toán chi
li với cô 5000 đồng, Cố Lan San nhanh chóng hiểu rõ là anh đang cố tình
làm khó cô.
Cố Lan San mím môi, đổi lại là người khác thì cô đã
sớm phản kích lại, nhưng là Thịnh Thế thì cô không dám……… Không phải là
không dám, mà là không thể, chọc tới anh cô sẽ không kiếm được tiền, em
trai của cô còn đang nằm trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng mà.
Không tắm được, vẫn còn có ăn cơm mà!
Cố Lan San tính toán chậm rãi hít vào hai cái, như không có chuyện gì xảy
ra mở lớn hai mắt, thần thái mềm mại, cười khanh khách nhìn Thịnh Thế,
giọng nói cũng mềm nhũn: "Anh uống không ít rượu, có muốn em bảo người
chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn đêm không?"
"Không cần." Lần này Thịnh Thế không có ngập ngừng điều gì, trực tiếp cự tuyệt.
Cố Lan San duy trì nụ cười, nhụt chí gật đầu một cái, ngược lại trong nháy mắt giống như tâm tình Thịnh Thế chuyển biến tốt, đẩy cửa phòng tắm ra
chậm rãi đi vào.
Trong lòng cô đang cân nhắc chuyện gì anh chẳng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!