Chương 4: (Vô Đề)

Ánh mắt khinh bỉ của bà ta, khiến ta cảm thấy như có gai đ.â. m sau lưng, nhưng ta đang cần nhờ vả người ta, nên không dám làm loạn, đành nhịn xuống, cười càng thêm dịu dàng: "Bá mẫu hiểu lầm rồi, từ khi con gả đi, phu thê con rất hòa thuận, ân ái vô cùng, sao con có thể có ý đồ gì với người khác được?"

"Ân ái? Ta nghe nói, ngươi gả đi hai năm rồi, với cái tên Cố Hành Uyên kia chưa nói với nhau được hai câu, thế gọi là ân ái?"

"Người ngoài biết gì chứ? Phu thê ân ái hay không, chỉ có người trong cuộc mới rõ. Ví dụ như bá mẫu và bá phụ, chuyện chăn gối, chẳng lẽ lại kể cho người ngoài nghe sao?"

"Ngươi! Tiết Từ Doanh, ngươi là con gái nhà lành sao có thể nói những lời như vậy..."

Bà ta đang đỏ mặt tía tai, thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Thẩm Nhất Mưu thản nhiên liếc nhìn ta, nói: "Mẹ, để cô ấy vào đi."

"Ôi trời, Nhị lang, con gặp sao chổi này làm gì!"

Thẩm Nhất Mưu ánh mắt trầm xuống, không nói gì, mẹ hắn ta cãi không lại, hất tay áo bỏ đi, vẻ mặt tức giận.

Thẩm Nhất Mưu nhìn ta: "Nói đi, có chuyện gì."

Ta gãi gãi đầu: "Khụ khụ, vào trong nói."

Vừa bước chân, đã bị hắn ta chặn lại, không chừa một chút đường lui.

"Nói ngay tại đây, nói xong thì đi nhanh."

"Cái này..."

Ta không còn cách nào khác, đành hạ giọng xuống: "Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc, tìm hồ sơ vụ án của cha ta..."

Lời còn chưa dứt, bàn tay lạnh lẽo của hắn ta đã bịt chặt miệng ta.

"Ưm?"

Hắn ta nhìn xung quanh, rồi kéo ta vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm giọng quát: "Ngươi muốn cái đó làm gì?"

Ta hất tay hắn ta ra, vội vàng nói: "Thẩm Nhất Mưu, cha ta bị oan, ta muốn xem hồ sơ vụ án để minh oan cho người!"

"Ngươi điên rồi sao? Đây không phải là thứ ngươi có thể xem, hơn nữa ông ta đã nhận tội, không còn đường lui nữa, ngươi làm vậy chỉ là uổng công."

"Có uổng công hay không, phải làm mới biết được! Thẩm Nhất Mưu, năm đó cha ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi không thể giúp ông ấy sao?"

"Ngươi căn bản không biết vụ án này liên quan đến những gì! Tiết Từ Doanh, Thẩm gia là gia tộc trăm năm danh giá, không thể bị hủy hoại trong tay ta, ta sẽ không giúp ngươi."

Hắn ta lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn ta nữa.

Ta nhìn hắn ta, lòng lại nguội lạnh một nửa.

Lúc đầu ta cầu xin hắn ta cưới ta, hắn ta cũng nói như vậy. 

Hắn ta nói, Thẩm gia là gia tộc trăm năm danh giá, hắn ta là con trai trưởng đích tôn, từ nhỏ đã gánh vác kỳ vọng của vô số người, không thể vì ta mà tự hủy hoại tiền đồ.

Thôi vậy.

Dù sao trước khi đến, ta cũng không ôm nhiều hy vọng.

"Được rồi, ta biết rồi. Mấy hộp bánh này ngươi cứ giữ lấy đi, coi như quà năm mới vậy, từ nay ta sẽ không đến nữa."

Ta đặt quà xuống, ảm đạm rời đi.

Thẩm Nhất Mưu đột nhiên quay người lại: "Tiết Từ Doanh, đừng điều tra nữa, ta là vì muốn tốt cho ngươi."

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!