Chương 2: (Vô Đề)

Lúc trước, cha ta muốn gả ta đi, cầu xin khắp nơi, nhưng trong kinh thành chẳng ai dám nhận lấy củ khoai lang nóng này. 

Ngay cả thanh mai trúc mã của ta, Thiếu khanh Đại Lý Tự Thẩm Nhất Mưu, cũng tìm cách tránh xa ta.

Vào lúc ta gần như tuyệt vọng, Cố Hành Uyên đã đến cửa cầu thân.

Chàng là tân khoa Thám hoa lang, tài hoa hơn người, phẩm hạnh cao quý, lại có một dung mạo tuấn tú.

Ngay cả thừa tướng đương triều muốn gả con gái cho chàng cũng bị chàng từ chối, vậy mà chàng lại muốn cưới ta

- một mầm tai họa.

Có người hỏi nguyên do, chàng đáp rằng, khi mới đến kinh thành, cha ta đã cho chàng một bát nước giải khát. 

Chàng cưới ta là để báo đáp ân tình bát nước ấy.

Nhưng nếu chỉ vì một bát nước, Cố Hành Uyên, vì sao chàng lại đau lòng đến nhường này khi ta c.h.ế. t đi?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta ngồi trước mặt Cố Hành Uyên, nhìn chàng thật kỹ.

Phải nói rằng, trước đây ta chưa từng để ý đến chàng, thậm chí còn chẳng nhớ rõ dung mạo chàng ra sao. 

Bây giờ nhìn kỹ, mới thấy dung mạo chàng thật tuấn tú, mày mắt sâu thẳm, khuôn mặt thanh tú nho nhã, đúng là hợp ý ta.

Để một mỹ nam như vậy ba năm không động đến, ta quả thực là mắt mù rồi.

Chỉ tiếc là, ta đã chết.

Một cơn gió thổi qua, linh hồn ta dần trở nên trong suốt.

Ta nghĩ, mình phải đi rồi.

Mái tóc Cố Hành Uyên bay bay trong gió, chàng vẫn ôm chặt lấy ta không rời, ánh mắt c.h.ế. t lặng, như một cái xác không hồn.

Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt Cố Hành Uyên: "Đừng đau lòng nữa, từ nay về sau, không ai liên lụy chàng nữa, chàng hãy cứ thăng quan tiến chức, ta về trời đây."

Ta theo gió bay đi, dần dần mất đi ý thức.

"Phu nhân, Cố đại nhân gửi thư về rồi, phu nhân người mau tỉnh dậy đi ạ!"

Tiếng Xuân Hỉ líu lo bên tai khiến ta đau đầu. 

Ta xoa xoa trán, bực bội mở mắt.

"Được rồi Xuân Hỉ, ta biết rồi."

Vừa dứt lời, ta bỗng sững sờ. Chẳng phải ta đã c.h.ế. t rồi sao?

Ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai tay mình vẫn hồng hào, còn có thể cảm nhận được hơi ấm của than lửa, thật khó tin.

"Xuân Hỉ, ta còn sống ư?"

"Phu nhân, người ngủ mê man rồi sao? Nào có ai ngủ trưa mà ngủ quên đến c.h.ế. t được chứ?" Xuân Hỉ trợn tròn mắt nhìn ta.

Ta lúc này mới nhận ra, Xuân Hỉ thấp hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn trẻ hơn nhiều so với trong ký ức.

Ta ngẩng mắt nhìn xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!