Ta định thần lại, bái lạy: "Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc lực cường thịnh, chấn động bốn biển, công lao của Hoàng thượng, muôn đời muôn kiếp, đây đều là kết quả Hoàng thượng vạch ra kế hoạch, biết người trọng dụng. Nhưng mà hiện nay, có kẻ phụ lòng tin tưởng của Hoàng thượng, lợi dụng chức quyền lừa dối Hoàng thượng, hà h.i.ế.
p bách tính, hủy hoại thanh danh bao nhiêu năm qua của Hoàng thượng, dân nữ biết rõ Hoàng thượng yêu thương bách tính, nhất định sẽ trừng trị gian thần, nhưng mà gian thần ngăn cản đường nghe nhìn của Hoàng thượng, dân nữ kêu oan vô cửa, không còn cách nào khác, đành phải cải trang trà trộn vào Đông Giác tự, liều c.h.ế. t can gián!"
Khánh đế không đổi sắc mặt, hỏi: "Vậy kẻ ngươi muốn tố cáo, rốt cuộc là ai?"
"Người dân nữ muốn tố cáo, chính là Quốc cữu đương triều, Hàn Bách."
"Có chứng cứ không?"
"Có."
Ta từ trong lòng lấy ra những chứng cứ đó, cùng với tập hồ sơ đã sao chép.
"Tội của Hàn Bách, Hoàng thượng chỉ cần xem qua những thứ này, sẽ rõ ràng."
Ta nằm sấp trên mặt đất, hồi lâu không dám nhúc nhích.
Mà trên đỉnh đầu, cũng hồi lâu không có tiếng động.
Tuy là mùa đông lạnh giá, nhưng trên trán ta lại dần dần toát mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, Khánh đế mới ném tập hồ sơ xuống, lệnh cho ta ngẩng đầu lên.
Ông ta nheo mắt, cẩn thận đánh giá ta, cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
"Khó trách trẫm thấy ngươi rất quen mắt, ngươi là con gái của nguyên Lễ bộ Thị lang Tiết Thiệu đúng không? Ngươi tên là Tiết Từ Doanh, phải không?"
"Phải."
"Ừm. Lúc ngươi sáu tuổi, trẫm đã gặp ngươi."
Ta cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, sự thông minh của Khánh đế quả nhiên danh bất hư truyền, trí nhớ của ông ta, thật sự đáng sợ.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân ông ta cả ngày tu tiên luyện đan, mà vẫn có thể nắm chắc quyền lực.
"Hoàng thượng, cha dân nữ bị oan uổng, người vì bảo vệ tính mạng của dân nữ, mới nhận tội thay, hiện giờ người và mẹ dân nữ tuy ở tận Ninh Cổ Tháp xa xôi, Hàn Bách vẫn hạ lệnh g.i.ế. c bọn họ diệt khẩu, cầu xin Hoàng thượng cứu bọn họ."
Ta nằm sấp trên mặt đất, Khánh đế lại không đáp lại.
Hồi lâu, mới khẽ cười khẩy một tiếng: "Tiết Từ Doanh, ngươi rất biết ăn nói, nhưng mà, Hàn ái khanh là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm, vì sao phải tin lời của một đứa con gái tội thần chứ?"
Ta đột ngột ngẩng đầu lên, không dám tin.
"Hoàng thượng, Hàn Bách lừa trên gạt dưới, chứng cứ rõ ràng..."
"Được rồi, người đâu, giam lại."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Hoàng thượng!"
Khánh đế không muốn nghe ta nói thêm một câu nào nữa, liền sai người kéo ta ra ngoài.
Ta bị kéo vào bóng tối, gần như tuyệt vọng.
Không ngờ, sự sủng ái của Khánh đế đối với Hàn Bách, lại đến mức này.
Ta không biết mình bị giam ở đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!