Chương 11: (Vô Đề)

Cố Hành Uyên lấy cớ hỏi hắn nhà xí ở đâu, thừa dịp hắn không đề phòng, một chưởng đánh ngất hắn, ném hắn vào một căn phòng trống khóa lại, sau đó dẫn ta lẻn vào căn phòng nhỏ mà Trang Hàn đã vào.

Sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên chúng ta phát hiện ra cơ quan, phía sau tủ sách, tìm thấy thư từ qua lại giữa Trang Hàn và Hàn Bách.

Thứ này, đáng lẽ phải đốt đi, nhưng Trang Hàn vì muốn giữ lại cho mình một đường lui, nên đã giấu thư lại.

Chỉ là, đúng lúc chúng ta đang xem thư, cửa đột nhiên bị đạp tung.

Trang Hàn không biết vì sao lại quay lại, dẫn theo người chặn chúng ta, tú bà vừa rồi tiếp đón chúng ta đứng sau lưng Trang Hàn, chống nạnh mắng: "Ta đã biết hai ngươi không bình thường rồi!"

Hỏng rồi.

Mấy người cầm gậy xông lên, Cố Hành Uyên một cước đá văng cái bàn, hất bọn họ ra, thuận tay ôm lấy ta, phá cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy dọc hành lang xuống dưới.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Phía sau không biết là ai châm lửa, khói đặc cuồn cuộn, kỹ viện nhất thời hỗn loạn, mọi người chen chúc chạy ra ngoài.

Ta và Cố Hành Uyên bị người ta đuổi giết, chạy đến đường cùng.

Trang Hàn cầm đao đuổi tới, cười lạnh: "Xem các ngươi chạy đi đâu!"

Ta được Cố Hành Uyên che chắn phía sau, tay chân lạnh ngắt. 

Nhiều tay sai như vậy, chúng ta không thể thoát ra được rồi.

"Xin lỗi chàng, ta đã liên lụy chàng rồi." Ta áy náy nói.

Cố Hành Uyên lại cười: "Nói gì vậy? Từ năm đó trên quan đạo nàng cứu ta, ta đã quyết định, cả đời này sẽ vì nàng mà sống."

Ta cứu chàng?

Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ ra rồi.

Một năm trước khi cha ta bị hãm hại, từng đưa ta đi chơi ngoại ô kinh thành, trên đường về, vô tình gặp một nam tử ngã bên đường, ta thấy không đành lòng, liền cầu xin cha ta cứu hắn. 

Lúc đó trời đã nhá nhem tối, ta ngồi trong xe ngựa, không nhìn rõ mặt hắn.

Thì ra là chàng.

Ta bỗng dưng vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, Cố Hành Uyên, việc này sao đáng để chàng vì ta mà sống chứ?

Trang Hàn vung đao xông tới, Cố Hành Uyên che chắn ta phía sau, chuẩn bị liều c.h.ế. t đánh một trận.

Thế nhưng... vèo một tiếng, một mũi phi tiêu xé gió bay tới, đánh rơi đao trong tay Trang Hàn.

"Dừng tay!"

Tiếng quát vang lên từ cửa, rất nhiều quan binh xông vào.

Trang Hàn ôm tay, tức giận gào lên: "Kẻ nào dám xen vào chuyện của Vạn Hoa Lâu ta!"

Một tiếng cười khẩy, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Hắn mặc quan phục, ôm đao đứng đó, liếc nhìn hắn: "Bản quan là Đại Lý Tự Thiếu Khanh kiêm Kinh Kì Phó Đô Úy do Hoàng thượng sắc phong, ngươi nói xem, bản quan quản được hay không quản được?"

Thẩm Nhất Mưu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!