Năm thứ hai sau khi ta và Cố Hành Uyên thành thân, chàng được điều ra khỏi kinh thành, đến Yên Môn bình loạn.
Phương Bắc giá lạnh, chàng hứng chịu gió tuyết, trải qua hết đêm đông lạnh lẽo này đến đêm đông lạnh lẽo khác.
Có người từ Yên Môn trở về, mang theo tin tức rằng, Cố đại nhân mặc áo mỏng manh, không chịu nhận quần áo người khác may cho, hai bàn tay đều bị đông cứng.
Phu quân đi xa, lẽ ra thê tử phải may áo ấm cho chàng.
Thế nhưng, ta lại ngồi trong phòng lạnh nhạt mân mê chuỗi tràng hạt, trong lòng chỉ nghĩ: Chuyện này thì liên quan gì đến ta?
Là chàng tự nguyện cưới ta mà.
Đêm tân hôn, ta đã nói rõ với chàng, ta sớm đã tâm như tro tàn, sẽ không yêu chàng, đừng mong chờ gì ở ta.
Trong lòng chàng ắt hẳn rõ ràng, cho dù chàng có c.h.ế. t ở Yên Môn, ta cũng chưa chắc sẽ đến nhặt xác cho chàng.
Ngày hôm sau, ta ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.
Xuân Hỉ vội vã chạy vào, vui mừng nói: "Cố đại nhân gửi thư về rồi!"
Ta nhận lấy, xem cũng chẳng xem, liền nhẹ nhàng ném vào lò lửa.
Xuân Hỉ giật mình: "Ôi, phu nhân, sao người lại đốt đi!"
"Không cần xem, ta biết trong thư viết gì."
Chẳng qua cũng chỉ là bốn chữ: [Bình an, đừng nhớ.]
Cố Hành Uyên đi xa hai năm, hàng tháng đều đặn gửi thư về nhà.
Nội dung thư chưa từng thay đổi, chỉ vỏn vẹn bốn chữ, bình an, đừng nhớ.
Không biết chàng viết những thứ này để làm gì.
Trong cái nhà này, chẳng có ai nhớ đến chàng cả.
Xuân Hỉ nhìn thấy bức thư bị thiêu thành tro bụi, vô cùng tiếc nuối, nhưng lại không dám nói gì ta thêm, đứng ngây ra một lúc, nàng ta lại chuyển chủ đề để làm ta vui.
"Phu nhân, nô tỳ nghe nói, Cố đại nhân ở Yên Môn cai trị rất tốt, danh tiếng rất cao, người dân đều rất yêu mến ngài, chờ ngài hồi kinh, nói không chừng sẽ được thăng quan."
Ta ngẩn người, khẽ cười: "Không thể nào thăng được."
Chàng cưới ta, nữ nhi của tội thần, tự chặt đứt con đường làm quan, cả đời này cũng không thể thăng quan được nữa.
Nhưng... cũng không phải là không có cách xoay chuyển.
"Người nói gì cơ ạ?" Xuân Hỉ hơi nghễnh ngãng.
Ta mỉm cười với nàng ta: "Ngươi ra ngoài đi, à, ta muốn ăn bánh lê đường, ngươi ra phố xem có không nhé."
Có lẽ đã lâu rồi ta không cười với nàng ta, nàng ta nhất thời vui mừng, gật đầu rồi chạy ngay ra ngoài.
Ta đóng chặt cửa sân lại.
Rửa mặt, vẽ mày, cài đôi trâm ngọc lan mà ta yêu thích nhất, từ đáy rương lấy ra lọ Hạc Đỉnh Hồng đã cất giấu từ lâu.
(Chú thích: Hạc Đỉnh Hồng là thuốc độc)
Sau đó pha một ấm trà mới, đổ toàn bộ Hạc Đỉnh Hồng vào, lắc đều, tìm một góc nhỏ có ánh nắng chan hòa, ngồi trên ghế mây, thong thả uống cạn ấm trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!