Trong phòng của Thần Nhứ, Lãnh Vi Chi đứng dậy, "Cần ta đi truyền tin không?"
Thần Nhứ lắc đầu, "Vi nhi sư tỷ về nghỉ ngơi đi. Có việc ta sẽ gọi tỷ."
Lãnh Vi Chi nhìn Cảnh Hàm U, "Cũng được."
Mọi người đều đi rồi, Cảnh Hàm U nhìn chằm chằm Thần Nhứ, "Còn nàng thì sao?"
Thần Nhứ mở cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, dù trăng sáng giữa trời nhưng từ trong phòng nhìn ra vẫn chỉ thấy một màu đen kịt.
"Ta khó khăn lắm mới chủ động ra tay một lần, vậy mà vẫn có kẻ tới phá rối? Xem ra Phi Diệp Tân đã im hơi lặng tiếng quá lâu rồi." Trong mắt Thần Nhứ lóe lên tia sáng lạnh.
Cảnh Hàm U đứng bên cạnh, "Nàng lại định tính toán ai nữa?"
Thần Nhứ giận dữ trừng mắt, "Đừng nói khó nghe như vậy!"
Cảnh Hàm U cười, kéo nàng vào lòng, "Ta cùng nàng tính toán. Nếu sư phụ trách phạt, ta sẽ gánh."
Thần Nhứ giơ tay, chỉ về phía bên trái.
Văn Huyền Ca và Công Dã Âm đang trò chuyện trong phòng, các đệ tử chạy đi chạy lại họ cũng không quan tâm. Hài tử đã lớn, có việc tự biết xử lý.
Đang trò chuyện, Văn Huyền Ca bỗng xoa xoa cánh tay, "Sư tỷ, tỷ có thấy lạnh không?"
Công Dã Âm chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trong thư viện của muội chẳng phải có người luyện Hàn Băng Chân Khí sao?"
"Chà! Gặp đại địch rồi!" Văn Huyền Ca vội vàng bước ra ngoài, dù thế nào nàng cũng là phu tử, có nàng ở đây, tuyệt đối không để đệ tử gặp nguy hiểm, đây là trách nhiệm mà mỗi phu tử trong thư viện phải gánh vác.
Một bóng đen bay vút qua không trung, Văn Huyền Ca lập tức đuổi theo, khi Công Dã Âm bước ra thì chỉ thấy bóng dáng Văn Huyền Ca từ xa. Công Dã Âm lắc đầu, đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn hấp tấp như vậy? Không nói gì thêm, nàng là sư tỷ đương nhiên phải đi theo xem tình hình.
Nói về Ân Phán Liễu, đang đi dạo trong núi mà không phát hiện gì mới, nàng cũng thấy chán, định rời núi về tìm Văn Huyền Ca, thì bỗng cảm nhận được một luồng nội lực cực mạnh đánh tới. Nàng dùng Thanh Tăng Tài Diệp Phiến đỡ một cái, suýt nữa bị đánh bay, lùi lại mấy bước, đụng phải một gốc cây mới dừng lại.
"Một nữ nhân mà có nội lực như vậy, hiếm có!" Một lão nhân cười quái dị, từ từ tiến lại gần.
Ân Phán Liễu biết đối phương lợi hại, cẩn thận quan sát từng động tác của hắn. "Ngươi là ai?"
"Lão phu đã 50 năm không xuất hiện, ngươi chắc chắn không biết đâu. Nhưng lão phu biết ngươi là người của Phi Diệp Tân Thư Viện." Lão nhân tóc bạc phơ buộc bằng một đoạn cành cây, khuôn mặt nhăn nheo, khiến đôi mắt trông to một cách đáng sợ. Tro y đã không còn nhận ra màu sắc ban đầu..
*tro y: quần áo màu xám tro
"Ngươi nhằm vào thư viện?" Ân Phán Liễu cảm thấy thú vị, lại có người dám đến gây rối cho Phi Diệp Tân, xem ra vị này đúng là 50 năm không xuất thủ.
Lão nhân giơ bàn tay khô như cành cây, cổ tay quấn một sợi xích dài, trong tay cầm Liên Tử Đao. Ân Phán Liễu cố nhớ lại, trong ký ức của nàng không có ai sử dụng loại vũ khí này.
*Liên Tử Đao: một cây đao nhỏ, lưỡi mỏng, sắc bén, có thể giấu kín (như ám khí) hoặc mang hình dáng cách điệu từ hoa sen (chuôi đao khắc sen)
"Nha đầu, xui xẻo cho ngươi, sẽ là người chết đầu tiên." Lão nhân li. ếm môi, dường như vì sắp được giết người mà cảm thấy phấn khích.
Ân Phán Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, "Có bản lĩnh thì thử xem."
Lão nhân không dùng Liên Tử Đao, một chưởng đánh tới, nội lực áp bách như sóng cuộn, Ân Phán Liễu không dám đỡ, chỉ có thể né. Nhưng vừa định nhảy lên, lại như có một lực cực mạnh giữ chặt chân nàng, khiến nàng không thể nhấc mình lên.
Nhìn thấy chưởng lực sắp đánh trúng, nàng vội xoay người núp sau gốc cây to, cây lớn ba người ôm bỗng gãy lìa. Ân Phán Liễu cau mày, võ công của người này không chỉ cao cường mà còn có chút quái dị. Nghĩ đến đây, nàng vung Thanh Tăng Tài Diệp Phiến, từng tia sáng lấp lánh rơi xuống thân cây đổ, bùng lên ngọn lửa.
"Ồ! Lại là nha đầu biết phóng hỏa!" Lão nhân cười quái dị, không né tránh, tiến thẳng về phía cây đang cháy, khiến Ân Phán Liễu nghi ngờ hiện thực. Không chỉ lão nhân băng qua đám lửa mà không hề hấn gì, ngay cả quần áo cũng không bị cháy chút nào.
Ân Phán Liễu hiểu rằng hôm nay gặp phải cao thủ, nàng cũng không phải người hoảng loạn khi gặp địch mạnh, nhận biết đối thủ lợi hại, nàng cẩn thận đối đầu với hắn. Nhưng cường lực dưới mặt đất phong tỏa phạm vi di chuyển của nàng, nàng không dám đối chiến, phóng hỏa cũng vô dụng, quả thực rất khó xử lý.
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn có chút tự tin, dao động nội lực mạnh mẽ như vậy, người ở biệt viện giữa núi không thể không cảm nhận được. Chỉ cần nàng cố gắng trụ thêm một lúc, viện binh sẽ tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!