Những ân oán năm xưa, Công Dã Âm không muốn nhắc lại. Đối với Văn Huyền Ca, nàng mãi là sư tỷ. Còn trong lòng nàng, Văn Huyền Ca luôn là tiểu sư muội cần được yêu thương, che chở. Điều nàng giận chưa bao giờ là Văn Huyền Ca, mà là Ân Phán Liễu. Bao năm qua, Công Dã Âm thường tự hỏi, tại sao lại là Ân Phán Liễu? Là ai cũng được, sao lại nhất định phải là Ân Phán Liễu?
Một người là người nàng yêu, một người là bằng hữu. Ba người tình cảm rối ren, nàng là kẻ bị loại, cảm giác ấy thật khó chịu. Đêm đêm một mình đứng bên cửa sổ ngắm trăng sao, nghĩ về hai người kia bên nhau, càng thấy cô đơn lạnh lẽo.
"Trong những năm qua, muội sống có tốt không?" Cuối cùng vẫn là nỗi nhớ, vẫn là sự lo lắng, vẫn là muốn che chở cho tiểu sư muội.
Văn Huyền Ca rốt cuộc không còn là tiểu cô nương nữa, nàng mỉm cười thong dong ấm áp, "Muội rất tốt. Phi Diệp Tân rất dưỡng người, sư tỷ, tỷ có muốn đến thư viện ở cùng muội một thời gian không?"
Tái ngộ lần này, Văn Huyền Ca chỉ nghĩ Công Dã Âm sẽ oán hận mình, không ngờ lại chỉ nhận được sự quan tâm. Điều này khiến nàng càng thêm áy náy, nàng và Ân Phán Liễu song túc song thê, còn sư tỷ lại một mình cô đơn.
Công Dã Âm lạnh lùng hừ một tiếng, "Đến xem hai người các người ân ái yêu đương sao?"
Văn Huyền Ca phụng phịu, lộ ra vẻ mặt ấm ức.
"Muội đừng có giả vờ, con hồ ly kia đối xử với muội có tốt không? Xảo quyệt như vậy, mười muội buộc lại cũng không phải là đối thủ, Ân Phán Liễu có tính toán gì với muội không?" Công Dã Âm mặt lạnh như tiền, tra hỏi như đang xử án.
"Liễu tỷ tỷ sao có thể bắt nạt muội?" Văn Huyền Ca tiếp tục kéo tay Công Dã Âm, "Sư tỷ đừng nghĩ xấu về Liễu tỷ tỷ như vậy."
Công Dã Âm quay đầu, rốt cuộc không rút tay lại. "Không xấu? Nếu không xấu thì sao lại cướp muội khỏi ta? Điều hối hận nhất đời ta chính là thiếu thời gặp phải Ân Phán Liễu."
Văn Huyền Ca cảm thấy đầu óc xoay vòng, Công Dã Âm đối với Ân Phán Liễu oán niệm thật sự rất lớn. Nàng khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được.
Công Dã Âm đang nói, đột nhiên xuất thủ, Khiên Hồn Ti bay ra cửa sổ, "Á!" Một tiếng hét ngoài cửa sổ, Văn Huyền Ca vội vàng đứng dậy đi xem.
Chỉ thấy Công Dã Ti Đồng ôm lấy Ông Linh Tiêu né Khiên Hồn Ti, hai người lăn lộn dưới đất thành một cục.
"Còn chưa lăn vào đây!" Công Dã Âm tâm tình không tốt, không thể trách Văn Huyền Ca, chỉ có thể trút giận lên đệ tử của mình.
Hai người bước vào chào, Ông Linh Tiêu vội vàng đứng bên cạnh Văn Huyền Ca, nàng cảm nhận được Công Dã Âm đang rất tức giận.
"Sư phụ." Công Dã Ti Đồng đứng bên cạnh Công Dã Âm, "Sao lại nổi giận lớn vậy?"
Công Dã Âm trừng mắt nhìn nàng, "Không phải đã bảo Hạ La sắp xếp chỗ ở cho ngươi rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?"
"Hả?" Công Dã Ti Đồng ngơ ngác, "Hạ La không nói gì cả."
Công Dã Âm nheo mắt, Công Dã Ti Đồng thấy vậy lập tức nói: "Sắp xếp rồi con cũng không đi, con muốn ở cùng với tiểu sư muội, đúng không, tiểu sư muội."
Ông Linh Tiêu vội vàng ra hiệu cho nàng, đồ ngốc này không thấy sư phụ tâm tình không tốt sao? Sao lại nhiều lời thế?
Văn Huyền Ca trong tình cảm đã là người chậm chạp, mãi đến lúc này mới nhận ra, đệ tử của mình bị Công Dã Ti Đồng quấn lấy rồi, mà nhìn Ông Linh Tiêu dường như cũng không bài xích, cứ thế này tiếp tục, hai nha đầu này sẽ thành đôi. Nàng rất thích Công Dã Ti Đồng, ngốc nghếch còn đáng yêu, đối xử với Ông Linh Tiêu cũng tốt, nhưng luôn cảm thấy như dùng Ông Linh Tiêu để bù đắp cho sự thiếu sót của mình với Công Dã Âm vậy.
Nàng là một sư phụ tốt, tuyệt đối sẽ không dùng hạnh phúc cả đời của đệ tử để trả nợ tình.
Công Dã Âm thấy đệ tử ngốc của mình không ngừng quấn lấy Ông Linh Tiêu, cũng đành bất lực. "Sư muội, nghe nói Linh nhi và một nha đầu Tê Tê rất thân thiết." Một số lời, không tiện nói trước mặt đệ tử, nhưng nàng tin tưởng Văn Huyền Ca có thể hiểu được.
Văn Huyền Ca ngẩn người, nhìn Ông Linh Tiêu một cái, "Tê Tê?"
Ông Linh Tiêu gật đầu, "Sư cô trước hỏi con có bằng hữu đặc biệt không, con và Tê Tê rất thân mà."
Văn Huyền Ca nghe xong không nhịn được bật cười, nàng vội vàng vẫy tay bảo hai đệ tử ra ngoài.
"Không được nghe trộm nữa." Công Dã Âm nói thêm một câu.
Hai nha đầu rụt cổ chạy vội.
"Sư tỷ, Tần Tê là tức phụ của Cố Ly, đừng hiểu lầm." Nàng hiểu Công Dã Âm đã hiểu lầm. Dù nàng cũng chưa biết hai nha đầu này có thành hay không, nhưng hiểu lầm là không được.
"Làm sao ta có thể không đa tâm?" Công Dã Âm lại lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!