Công Dã Ti Đồng vừa định kể về thân thế của mình, Hạ La lại chạy đến. "Thiếu chủ, ngài quả nhiên ở đây, tỷ võ sắp bắt đầu rồi."
"Tiểu sư muội, gọi một tiếng sư tỷ, lát nữa ta kể tiếp cho muội nghe." Công Dã Ti Đồng vẫn không quên tiếp tục dụ dỗ.
Ông Linh Tiêu nói: "Tỷ thắng trận hôm nay đã rồi hẵng nói, tự mình cẩn thận một chút."
Bị Hạ La kéo đi rồi, Công Dã Ti Đồng vẫn không quên khoe với Hạ La: "Thấy chưa? Tiểu sư muội bắt đầu quan tâm ta rồi."
"Phải rồi phải rồi, Ông cô nương đều quan tâm ngài rồi, ngài phải thắng trận này mới được."
Công Dã Ti Đồng nở nụ cười tự tin, như hoa tường vi vừa chớm nở, khiến các đệ tử môn phái xung quanh đều dán mắt nhìn. Quả thật diễm lệ vô song!
Hôm sau tỷ võ bắt đầu, ba trường đấu kết thúc có nhanh có chậm dần dần kéo dài thời gian. Có trường đấu đã xong hai trận, có trường đấu trận trước vẫn chưa kết thúc.
Cố Ly hôm đó trực tiếp đấu 5 trận, không chút ngoại lệ đều thắng, hơn nữa chiến đấu thần tốc, sớm kết thúc trở về nghỉ ngơi.
"Quả nhiên là đại diện của thư viện." Thần Nhứ cười.
"Đại sư tỷ đừng chọc muội nữa, tỷ mới là người đại diện thư viện." Cố Ly thấy các sư tỷ sư muội đều không ở đây, nên cũng thoải mái nói nhiều hơn. Nàng vào thư viện từ năm ba tuổi, ngoài phu tử ra, người thân thiết nhất chính là Thần Nhứ, nàng thực sự coi Thần Nhứ như người nhà.
Thần Nhứ áp sát vào tai Cố Ly: "Cứ mạnh dạn tiến lên, phải để giới võ lâm biết rằng Phi Diệp Tân là đỉnh cao họ không thể với tới."
Cố Ly giật mình: "Điểm này tỷ không phải đã chứng minh từ lâu rồi sao?"
Thần Nhứ vẫy tay: "Ta chứng minh là của ta, bây giờ đến lượt muội."
"Tại sao không phải là Hàm U sư tỷ?" Không có người ngoài, Cố Ly hiếm hoi tò mò một chút.
Thần Nhứ lấy tay che miệng cười: "Có ta ở đây, Hàm U có thể lật trời sao?"
Hóa ra đây chính là thuật ngự phu, Cố Ly gật đầu: "Đại sư tỷ thật gian."
"Đây gọi là mưu kế." Thần Nhứ cười nhạt như mây khói, những khổ đau nàng từng trải qua trong quá khứ giờ đã hóa thành từng lớp rào chắn vây quanh Cảnh Hàm U. Trên phương diện này, nàng chưa từng giấu diếm. Cảnh Hàm U đương nhiên cũng hiểu rõ, nên cam tâm tình nguyện bị vây khốn.
Giữa hai người họ, không nói đến chuyện tha thứ, cũng không nhắc tới bồi thường, bởi suy cho cùng cả đời này đều phải ở bên nhau, chỉ cần tương thân tương ái là đủ.
Cố Ly không tìm thấy Tần Tê, trong lòng cảm thấy không yên, ngồi đó ngó nghiêng không yên.
"Tê Tê được tiểu Thư dẫn đi chơi rồi, có Tĩnh Huân trông chừng, không sao đâu." Ban đầu Tần Tê còn rất hứng thú với trận tỉ thí của Cố Ly, nhưng vì Cố Ly thắng quá dễ dàng, thậm chí còn không bằng những lần luận bàn trong thư viện, nên nàng sớm mất hứng, những người khác cũng cảm thấy như vậy, thế là lần lượt xin phép Thần Nhứ đi chơi.
Tính khí trẻ con, Thần Nhứ đương nhiên hiểu, chẳng mấy chốc vị trí của Phi Diệp Tân chỉ còn lại mình nàng.
"Ừmm..." Cố Ly do dự: "Muội không sợ nàng gặp chuyện, mà là sợ người khác gặp chuyện." Tần Tê trông như tiểu thố tử, nhưng cũng là tiểu thố tử được Huyết Tằm dạy dỗ, móng vuốt đều mang theo độc.
"Vậy chẳng phải càng tốt sao?" Thần Nhứ hoàn toàn không để ý.
Cố Ly xoa xoa cằm, gật đầu: "Đúng là càng tốt."
Đừng vì khí chất khoan dung độ lượng của Thần Nhứ mà cho rằng nàng là người hiền lành, cứ hỏi Cảnh Hàm U thì biết, Thần Nhứ tính toán người khác chưa bao giờ sai, đây mới là bí kỹ thân truyền của Chưởng Viện, so với bản lĩnh mưu lược thao túng lòng người, võ công chỉ là chuyện nhỏ. Năm xưa Thần Nhứ từng bị phế võ công nhưng vẫn khiến Cảnh Hàm U xoay vòng vòng.
Lúc này, Hứa Vi Thư và Phùng Tĩnh Huân đang dẫn Tần Tê nhảy nhót khắp núi Thái Sơ. Thân thể Tần Tê từng bị độc "Hư Không" làm hại, không thể tu luyện nội công, chỉ học được chút ngoại công để tiện leo núi hái thuốc, ngoài ra còn học được kỹ thuật phi châm ám khí của Thương Thanh Trần như Ông Linh Tiêu. Vì võ công không giỏi, nên Huyết Tằm đã dạy Tần Tê rất nhiều cách dùng độc, nàng cũng thực sự có thiên phú, những loại độc nàng phối đôi khi ngay cả Huyết Tằm cũng khó giải.
"Tê Tê, muội không lo lắng cho Cố Ly sư tỷ sao?" Hứa Vi Thư là người không thể ngừng nói.
"Không lo đâu, những người kia võ công quá kém, nếu không phải là tỉ thí, Ly tỷ tỷ căn bản không thèm ra tay, lãng phí!" Tần Tê luôn có niềm tin tuyệt đối vào Cố Ly.
"Oa! Tự tin quá nha." Hứa Vi Thư trêu chọc, biểu cảm phóng đại.
"Đương nhiên, ánh mắt của muội xưa nay đều rất tốt." Tần Tê vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!