Sau vài câu nói, Cảnh Hàm U cuối cùng cũng đưa hai người vào tiểu viện bên cạnh. "Chăn đệm đều đã được thay mới, cứ tự nhiên làm quen với nơi này trước, nếu cần gì thì bảo với ta."
Sau khi Cảnh Hàm U rời đi, Công Dã Ti Đồng lập tức ôm chầm lấy Ông Linh Tiêu, khiến nàng hoàn toàn bối rối.
"Tỷ làm gì vậy?"
"Muội đã ôm các sư tỷ của muội rồi, ta cũng muốn ôm." Công Dã Ti Đồng không chỉ ôm mà còn ôm chặt không buông.
Câu nói này khiến Ông Linh Tiêu bật cười. Trở lại bên cạnh sư tỷ, tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn, mặc cho Công Dã Ti Đồng làm nũng, không thèm so đo với nàng.
"Tiểu sư muội, trong số các sư tỷ của muội, ai võ công cao cường nhất?" Công Dã Ti Đồng vẫn còn chí khí.
"Làm gì? Lại muốn tỉ thí à? Đừng nói ta không nhắc trước, võ công của các sư tỷ đều rất lợi hại, tỷ coi chừng bị đánh cho tơi tả."
Lời này thành công châm ngòi cho lòng hiếu thắng của Công Dã Ti Đồng. Trong lòng nàng đã âm thầm quyết tâm, chỉ cần đối phương không biết bay, thì nàng chưa từng sợ ai.
Ở sân bên cạnh, Tần Tê gối đầu lên đùi Cố Ly. "Ly tỷ tỷ, sư tỷ của Linh nhi có phải là lý do các phu tử xuống núi không?"
Cố Ly vốn không phải người thích tò mò, nên nàng cũng không rõ chuyện này. "Muội thấy người đó thế nào?" Tay nàng vu. ốt ve mái tóc dài của Tần Tê, khiến nàng như tiểu thố tử được vu. ốt ve, lim dim mắt tỏ ra vô cùng thoải mái.
*tiểu thố tử: con thỏ nhỏ
"Rất đẹp, nhưng không đẹp bằng Ly tỷ tỷ."
Cố Ly cười. "Muội biết ta không quan tâm đến dung mạo mà."
"Biết." Tần Tê lật người, kéo tay Cố Ly đặt lên bụng mình. "Xoa đi, nóng quá, khó chịu."
Tần Tê từ khi sinh ra đã mang theo viêm độc, tuy đã giải, nhưng thể chất đã định hình, mỗi mùa hè đều không dễ chịu, chỉ mùa đông là thoải mái nhất. Vì vậy, trời nóng là nàng lại thích dựa vào Cố Ly, người luyện Hàn Băng Chân Khí, thân thể luôn mát lạnh.
"Đỡ hơn chưa?" Bàn tay Cố Ly tỏa ra hơi lạnh, khiến Tần Tê thích thú r. ên rỉ.
Cố Ly mặt đỏ ửng. "Đừng phát ra tiếng kỳ lạ như vậy."
Tần Tê cười khúc khích, kéo đầu Cố Ly xuống và chủ động hôn lên môi.
Ở sân sau, Thần Nhứ vừa xử lý xong việc xác nhận người của Thái Sơ Sơn Trang tham gia Đại hội võ lâm, quay đầu đã thấy Cảnh Hàm U trở về.
"Sắp xếp họ ở sân bên cạnh Tiểu Ly rồi." Cảnh Hàm U chủ động báo cáo.
Thần Nhứ mỉm cười. "Như vậy không sợ Công Dã gây chuyện nữa."
Nhắc đến Công Dã Ti Đồng, sắc mặt Cảnh Hàm U lạnh đi. "Nha đầu đó không biết nói chuyện hay cố ý vậy?" Nàng ám chỉ việc Công Dã Ti Đồng nhắc đến chuyện Dịch Quốc diệt vong. Đây chính là cái gai nằm ngang giữa hai người, gai đã rút nhưng vết thương vẫn còn, không dễ lành nhanh như vậy. Những tổn thương nàng gây ra cho Thần Nhứ, Thần Nhứ không so đo, nhưng tất cả mọi người trong thư viện, bao gồm cả sư phụ của nàng đều nhớ rõ. Hiện tại nàng đang ở trong tình trạng nào?
Nàng đang bị khảo sát, nếu không tốt sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào.
Thần Nhứ nắm lấy tay cô. "Công Dã Ti Đồng rõ ràng là không thông minh lắm, yên tâm đi, không phải cố ý đâu, nàng không cần nhạy cảm như vậy."
"Khó cho tiểu sư muội quá." Cảnh Hàm U thở dài. Sống chung với một kẻ ngốc như vậy, thật không dễ dàng.
Thần Nhứ định rút tay lại nhưng bị Cảnh Hàm U giữ chặt, nàng cũng không để ý, cứ để Cảnh Hàm U nắm tay mình. Đã bao năm như thế, những cử chỉ này sớm đã thành thói quen.
"Miễn là chân thành đối đãi với Linh nhi, những thứ khác cũng không quan trọng. Duy Âm Cung..." Thần Nhứ lẩm bẩm.
"Môn phái vô tổ chức nhất giang hồ." Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ vào lòng, "Giờ đã hiểu tại sao Văn sư phụ lại chọn Ân sư phụ thay vì sư tỷ Công Dã Âm. Nhìn Công Dã Ti Đồng là biết Công Dã Âm cũng không đủ thông minh, chẳng trách thua Ân sư phụ."
Đôi này trông có vẻ nghiêm túc, ngày ngày bận rộn với vô số việc trong thư viện, nhưng không hề bỏ lỡ bát quái. Là người sẽ kế nhiệm chức Chưởng Viện, việc nắm bắt tin tức là điều tất yếu. Thần Nhứ luôn bàn chuyện bát quái một cách công khai như vậy.
"Đó là chuyện của họ. Hiện tại chúng ta cần kiểm soát tình hình, đừng để Duy Âm Cung phá rối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!