Chương 50: Hỗn độn

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Thần Nhứ nheo mắt, khoảng cách xa như vậy, mũi tên thông thường căn bản không thể bắn tới, đây chắc chắn phải dùng cung cực mạnh, nhưng... cần bao nhiêu lực tay mới có thể hoàn thành?

Bóng người thoáng hiện, Linh Vi Chi rơi xuống. "Là Đường Hạ."

Mọi người đều quay đầu, biểu lộ vẻ mặt rõ ràng bất ngờ khi nghe thấy cái tên này.

Thần Nhứ lại thở phào nhẹ nhõm, sớm đã biết Đường Hạ là người của Lục Lăng Lan, trong khoảnh khắc, một mạch suy nghĩ rõ ràng đã hình thành trong đầu nàng.

Lục Lăng Lan là đệ tử của Tạ Ngọc Thường, học chính là bản lĩnh bói toán thiên mệnh, lần này đến nhiều phu tử như vậy, hẳn không phải là trùng hợp. Nếu Tạ Ngọc Thường đã nhìn ra nguy cơ, vậy Lục Lăng Lan hẳn cũng tính toán được. Nếu lời Đường Hạ nói là thật, Lục Lăng Lan có việc không thể đến, thì phái Đường Hạ tới hỗ trợ cũng rất hợp lý. Chỉ có điều, tại sao Đường Hạ không chủ động nói rõ? Hay là... Đường Hạ cũng muốn xem thực lực của Phi Diệp Tân?

Dù sao đi nữa, người ta đã giúp đỡ, Thần Nhứ tất nhiên phải bày tỏ lòng cảm ơn, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.

Tuyết trên trời lất phất rơi, không lớn lắm, nhưng không có ý định ngừng. Hàn khí của Cố Ly không ngừng tỏa ra, Ông Linh Tiêu đã bắt đầu xoa tay, lạnh quá!

Ngay cả Công Dã Ti Đồng cũng nhíu mày, "Hàn khí mạnh thật!"

Ở phía xa, Công Dã Âm đưa tay đón bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, "Đây chính là đệ tử của Giang Phong Mẫn? Quả nhiên lợi hại!"

"Đệ tử của ngươi cũng không kém." Ân Phán Liễu mở quạt, che lên đầu Văn Huyền Ca.

Công Dã Âm thấy động tác này chói mắt: "Còn cần phải nói ra sao? Đệ tử của ngươi đâu? Ta nghe nói cũng là người Dĩnh Quốc, sao không thấy đâu?"

Văn Huyền Ca thở dài, hai người này nói chuyện chẳng có tí khí chất bình thường nào cả. "Sư tỷ, Khê Trúc có việc bận, đã phái người đưa thư đến báo rồi."

Công Dã Âm hừ lạnh: "Ta xem là biết mình không được, không dám lộ diện, sợ làm xấu mặt sư phụ ngươi chứ gì?"

Ân Phán Liễu quay đầu, nhìn Công Dã Âm một lúc, "A Âm, tiểu Công Dã thua Cảnh Hàm U và Kiều Trĩ, Thần Nhứ và Cố Ly căn bản chẳng thèm động thủ với tiểu Công Dã, cũng chỉ có Linh nhi của Huyền Ca không chê mà thôi."

"Ân hồ ly!" Công Dã Âm trợn đôi mắt xinh đẹp, có vẻ muốn động thủ rồi.

"Suỵt!" Ân Phán Liễu ra hiệu im lặng, hướng về Ninh Viên nhếch môi, "Cẩn thận dọa hài tử, hiếm khi chúng chịu mang hết bản lĩnh ra đấy."

Bên cạnh, Ôn Vô Ảnh cười khẽ: "Phán Liễu nói đúng, mấy năm nay bọn chúng càng ngày càng tinh ranh, trong thư viện ít khi dùng toàn lực tỉ thí."

Đệ tử càng lớn càng tinh, không còn dễ lừa như lúc nhỏ, khiến các phu tử mất đi nhiều niềm vui.

Không lâu sau, Chưởng Viện cũng tới, liên tục tung hai đại chiêu nhưng không hề lộ chút suy yếu nào. Công Dã Âm không ngừng nhìn Chưởng Viện, cảm thấy nữ nhân này thâm bất khả trắc.

*thâm bất khả trắc: sâu không lường được

"Ta bảo Phong Mẫn để lọt vài cao thủ ra ngoài, chắc sẽ gây chút phiền toái cho chúng." Về việc gây khó dễ cho đệ tử, Chưởng Viện cũng rất sẵn lòng.

Trong biệt viện, Giang Phong Mẫn và Tiếu Trường Ngữ lần lượt nhận diện khuôn mặt thi thể, có người họ nhận ra thì gọi tên, do Lục Dao Chu ghi chép lại, không nhận ra thì để riêng một bên. Sau khi nhận diện xong, Tiếu Trường Ngữ gọi Ân Phán Liễu xuống, muốn vẽ chân dung những thi thể không nhận ra. Lần này toàn là cao thủ, nếu không phải vì công kích của Chưởng Viện nghịch thiên, họ đã gặp rắc rối lớn rồi.

Tiếu Trường Ngữ cảm thấy mấy chục năm tới khó lòng gặp được nhóm đối thủ mạnh như vậy, nghĩ tới đây, đột nhiên thấy hơi tiếc, mình chẳng ra tay mấy, toàn bị Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn dành hết.

Ân Phán Liễu cầm bút lông do Lục Dao Chu đưa, nhìn mặt một thi thể rồi phác họa vài nét, vẽ cực kỳ đơn giản nhưng sống động như thật, nắm bắt được tinh túy dung mạo nhân vật.

"Quả nhiên nghề nào cũng có chuyên gia." Lục Dao Chu cười.

"Quá khen rồi." Ân Phán Liễu vừa nhìn vừa vẽ, tốc độ cực nhanh.

Trên cao, đám người xem náo nhiệt không còn con hồ ly đáng ghét kia, Công Dã Âm bắt đầu thì thầm với Văn Huyền Ca.

Chưởng Viện rơi xuống bên Ôn Vô Ảnh: "Thần tiên tỷ tỷ, lần này xem náo nhiệt đã thỏa mãn chưa?"

Ôn Vô Ảnh gật đầu thỏa mãn, giơ tay ra hình tam giác, lại hướng Công Dã Âm và Văn Huyền Ca nhếch môi: "Lần đầu thấy đấy." Nói xong có chút lo lắng: "Liệu có đánh nhau không?"

Chưởng Viện lắc đầu: "Đó là hồ ly mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!