Chương 48: Bị vây công

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn thấy Công Dã Ti Đồng quan tâm mình đến vậy, Ông Linh Tiêu vẫn cảm thấy vô cùng xúc động. Từ nhỏ nàng đã cô độc, may mắn được Chưởng Viện đưa về Phi Diệp Tân, được mọi người yêu quý.

"Không sao đâu, tỷ xem ta chẳng phải vẫn ổn sao?" Nàng cúi đầu chui vào lòng Công Dã Ti Đồng, dụi dụi như muốn an ủi đồng môn ngốc nghếch này.

Công Dã Ti Đồng quả nhiên thấy dễ chịu, cảm giác Ông Linh Tiêu co ro trong lòng mình thật đáng yêu.

"Mấy ngày nay muội nhất định phải theo sát ta, coi chừng có kẻ xấu để ý muội đấy."

Ông Linh Tiêu gật đầu, "Tỷ yên tâm đi." Không muốn người này lo lắng nữa, nhìn Công Dã Ti Đồng sợ đến mồ hôi đầm đìa, thật đáng thương.

Hai người thức dậy chuẩn bị, ăn sáng xong Ông Linh Tiêu định ra ngoài, nhưng Công Dã Ti Đồng vẫn còn ám ảnh, không cho nàng đi, hai người đành ở lì trong phòng suốt một lúc lâu.

"Tỷ lo lắng như vậy, hay là chúng ta về Ninh Viên vậy." Ông Linh Tiêu luôn cảm thấy ở cùng các sư tỷ là an toàn nhất.

"Đừng về!" Công Dã Ti Đồng nhíu mày, "Về đó sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn!"

Câu nói này khiến Ông Linh Tiêu nheo mắt, "Công Dã, rốt cuộc tỷ đã mơ thấy gì?"

Công Dã Ti Đồng dường như đang cố gắng hồi tưởng, "Lúc mới tỉnh dậy ta nhớ rất rõ, nhưng giờ lại không nhớ nữa."

Ông Linh Tiêu nhìn nàng một lúc, thấy không giả vờ, nàng cũng không hỏi nữa. Dù chỉ là giấc mơ, nhưng cẩn thận chút cũng không sao. Nếu về Ninh Viên sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn, nghĩa là nguy hiểm không nằm ở bản thân nàng, mà ở thư viện hoặc các sư tỷ, như vậy nàng càng phải về. Thư viện có chuyện, lẽ nào nàng đứng ngoài cuộc?

"Như vậy ta càng phải về." Nàng đã đứng dậy định đi ra ngoài.

Công Dã Ti Đồng thoắt cái đã chặn ở cửa, "Tiểu sư muội, tin ta một lần, về đó sẽ gặp nguy hiểm."

Ông Linh Tiêu cười, "Công Dã, ta tin tỷ, nên mới phải về. Nếu các sư tỷ gặp chuyện, ta một mình an toàn thì có ý nghĩa gì?

Công Dã Ti Đồng sững sờ, lần đầu tiên nàng cảm thấy nụ cười của Ông Linh Tiêu sáng suốt ung dung, là sự tao nhã điềm tĩnh của người từng trải, nhưng cảm giác này vốn không nên xuất hiện trên người Ông Linh Tiêu.

"Tại sao đã biết nguy hiểm mà vẫn muốn về?" Công Dã Ti Đồng không hiểu.

"Bởi vì thư viện chính là nhà của ta, các sư tỷ là thân nhân của ta." Ông Linh Tiêu đặt tay lên vai Công Dã Ti Đồng, "Công Dã, tỷ cũng là thân nhân của ta, nếu tỷ gặp nạn ta cũng sẽ giúp tỷ."

Lúc này, Ông Linh Tiêu vốn nhút nhát bỗng chốc hiểu ra, nàng không thể rời xa thư viện, không thể rời xa các sư tỷ, điều này đã được định đoạt từ khoảnh khắc nàng bước chân vào Phi Diệp Tân. Phi Diệp Tân giống như một thỏi nam châm, hút lấy họ, dù có đi xa đến đâu, rốt cuộc họ vẫn phải quay về.

Trong lúc Công Dã Ti Đồng đang ngẩn ngơ, Ông Linh Tiêu đã bước ra cửa. Khi kịp phản ứng liền đuổi theo, đại thẩm vừa chuẩn bị trái cây, bưng vào chính phòng thì phát hiện trong phòng đã không còn một bóng người.

Ông Linh Tiêu không dám trì hoãn, một mạch chạy về Ninh Viên, vừa đến cửa đã bị một luồng chấn động nội lực khủng khiếp làm cho đứng không vững, nàng vịn vào một cái cây bên đường gắng gượng đứng dậy, ngẩng đầu đã thấy nửa sườn núi Thái Sơ một bên trắng xóa một bên đỏ rực, nàng sợ đến mức phải cắn chặt răng để khỏi run lập cập.

Công Dã Ti Đồng đuổi theo cũng đi không vững, cố gắng lắm mới đến bên nàng, "Chuyện gì vậy? Ai có nội lực kinh khủng như thế?" Họ ở đây nhiều ngày rồi, sao trước giờ không phát hiện?

"Là nội lực của Chưởng Viện và Giang sư phụ." Ông Linh Tiêu mặt mày tái mét, "Hai người họ cùng xuất thủ." Từ khi nàng có trí nhớ, đã rất ít khi thấy Chưởng Viện xuất thủ, huống chi là hai người cùng lúc. Nàng luôn nghĩ võ lâm hiện tại không còn ai có thể khiến Chưởng Viện xuất đại chiêu, giờ mới biết mình quá thiển cận.

Hai người bước vào Ninh Viên, phát hiện các sư tỷ đều tụ tập ở chính viện, thấy họ vào cửa, Thần Nhứ vẫy tay, Ông Linh Tiêu khựng lại, vội kéo Công Dã Ti Đồng đến bên Thần Nhứ.

Phía xa trên nửa sườn núi, bầu trời vẫn nửa trắng nửa đỏ, lại một luồn nội lực chấn động dữ dội nữa. Nhưng lần này Công Dã Ti Đồng không cảm thấy khó chịu. Nàng quay đầu nhìn mọi người xung quanh, phát hiện phản ứng của mọi người đều giống mình, có thể cảm nhận nhưng không bị ảnh hưởng nhiều.

Duy chỉ có Thần Nhứ là khác biệt, nàng vừa định mở miệng hỏi liền bị Ông Linh Tiêu véo một cái, "Là đại sư tỷ dùng Họa Địa Vi Lao ngăn đỡ phần lớn tổn thương cho chúng ta, đừng gây thêm rắc rối."

Công Dã Ti Đồng tò mò nhìn chằm chằm Thần Nhứ, hóa ra võ công của Thần Nhứ thật sự rất lợi hại, nàng luôn nghĩ Thần Nhứ chỉ là địa vị cao hơn mà thôi.

Lúc này Thần Nhứ đã thu hồi Họa Địa Vi Lao, liên tục chống đỡ hai lần chấn động khiến nàng tiêu hao không ít nội lực, may là cuối cùng cũng trụ được.

"Đừng lo lắng về biệt viện, không ai có thể chống đỡ được hai đòn liên thủ của sư phụ và Giang sư phụ đâu." Thần Nhứ chú ý quan sát tường thành xung quanh, "Hãy lo cho chúng ta đi."

Dù bốn phía vẫn yên tĩnh, nhưng cảm giác bão tố sắp ập đến ngày càng rõ rệt, mỗi người trong lòng đều hiểu, mối đe dọa thực sự giờ mới bắt đầu.

Cố Ly định để Tần Tê ở lại bên Thần Nhứ, nàng muốn ra ngoài xem tình hình, nhưng bị Thần Nhứ gọi lại. "Đừng quên, các ngươi vẫn đang trong thời gian tỉ thí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!