Chương 38: Thư hùng ngoài sơn trang

Đánh giá: 2 / 1 lượt

"Người của Phi Diệp Tân?" Đường Hạ mỉm cười.

"Cô nương biết Phi Diệp Tân?" Ông Linh Tiêu cảm thấy khá thú vị.

"Ta là người Phong Quốc."

Ông Linh Tiêu suy nghĩ một chút rồi chợt hiểu ra, "Lăng Lan sư tỷ?"

Đường Hạ xoa cằm, "Nếu cô nương muốn thắng, ta có thể nhường."

Ông Linh Tiêu nghiêng đầu, không hiểu ý nàng ta. "Sao cô nương lại nhường ta?"

"Vì cô nương muốn thắng, còn ta thì không quan trọng." Nàng quay sang nhìn hai trường đấu khác, "Dù sao hạng nhất và nhì đều được vào vòng sau."

Ông Linh Tiêu đương nhiên không cần nhường, chí khí này nàng vẫn có. "Ta không cần cô nương nhường, bắt đầu đi."

Đường Hạ vẫn cười, người này dường như rất thích cười, ánh mắt nhìn Ông Linh Tiêu lại có chút... trìu mến?

Bên cạnh, Thần Nhứ quay lại liếc mắt với các sư muội, "Người của Lăng Lan?"

Các sư muội đồng loạt lắc đầu, không ai nhận được tin tức gì.

"Cáp Tử Lâu dạo này không làm việc sao?" Thần Nhứ có chút bất mãn. Chuyện quan trọng thế này mà Cáp Tử Lâu lại không biết?

"Nếu là Lăng Lan cố ý giấu, Cáp Tử Lâu cũng đành chịu. Những thứ Tạ sư phụ dạy đều mơ hồ khó hiểu." Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, "Nghe Vi Thư nói, Dao Chu cô cô là do Tiếu sư phụ đón về, vậy Tạ sư phụ đi đâu rồi?"

Thần Nhứ cười, "Bây giờ nàng mới để ý à? Tạ sư phụ nói có chút việc riêng cần giải quyết, trước đó đã báo với ta, thời gian này chắc sắp về rồi."

"Việc gì mà đến Dao Chu cô cô cũng không quan tâm?" Hứa Vi Thư thò đầu từ phía sau.

Thần Nhứ , " Có thể chuyện Tạ gia, ta đoán thế."

Lời đoán của Thần Nhứ, các sư muội đều coi là sự thật, bởi Thần Nhứ hầu như chưa từng đoán sai. Ở điểm này, ngay cả Tạ Ngọc Thường cũng phải thừa nhận Thần Nhứ có thiên phú thông thiên.

"Thảo nào, nghe nói trước đó Tạ sư phụ còn nhờ Ôn sư phụ xem tinh tượng giúp, hình như rất cẩn trọng." Hứa Vi Thư nói.

"Xem ra chuyện không nhỏ." Tần Tê xen vào.

"Tạ sư phụ có thể giải quyết được." Thần Nhứ không lo lắng. Nếu Tạ Ngọc Thường thực sự gặp khó khăn, Chưởng Viện sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Bên ngoài Thái Sơ Sơn Trang, trong núi, lúc này gió lốc quét qua, mặt đất phủ đầy sương. Huyền y nam tử đứng thẳng, âm thầm xoa bàn tay đã tê cóng vì lạnh.

Đối diện hắn, Giang Phong Mẫn vừa đáp xuống, bên cạnh là Chưởng Viện cùng một đoàn người. "Đừng trêu chọc Phi Diệp Tân, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!" Giang Phong Mẫn vốn thường ngạo nghễ, giờ lại nghiêm túc nói.

Huyền y nam tử khoảng hơn 40 tuổi, trên lưng đeo cường cung, lúc này dây cung đã đứt. "Tĩnh Võ, ta không cố ý chọc đến ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cản đường ta làm việc." Người này chính là Giang Hưng Vĩ, Mân Vương của Lăng Quốc. Năm xưa Giang Phong Mẫn báo thù cho gia đình, hắn là một trong những kẻ vây hãm nàng. Xét theo quan hệ, đây là đường huynh của Giang Phong Mẫn.

"Ngươi nghĩ có sự giúp đỡ của ngươi, Giang Hề Vi sẽ thắng?" Chưởng Viện cười lạnh, tiến lên một bước, "Giang Hưng Vĩ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Vừa rồi tất cả dao động nội lực của các ngươi đều bị ta phong tỏa, Giang Hề Vi căn bản không cảm nhận được."

Giang Hưng Vĩ nhíu mày, hắn lén đến chính là để đảm bảo Giang Hề Vi giành chiến thắng cuối cùng. Thu Đồng Thư Viện là thư viện do Lăng Quốc dốc sức xây dựng, nhưng nhiều năm bị Phi Diệp Tân áp chế, Hoàng đế Lăng Quốc không nuốt trôi chuyện này. Việc lập thư viện vốn là do Giang Hưng Vĩ đề xuất, cũng là hắn phụ trách việc này, lần này đương nhiên hắn phải tìm cách. Kỳ thực hắn không nhất thiết phải gian lận, hắn là thân vương Lăng Quốc, mặt mũi cũng rất có giá trị.

Ai ngờ vừa lộ diện đã bị Giang Phong Mẫn chặn lại.

"Các ngươi đừng khinh người quá đáng quá!" Giang Hưng Vĩ từ nhỏ sống trong nhung lụa, bao giờ bị một đám nữ nhân vô lí như vậy ngăn cản?

"Quá đáng, thì sao?" Văn Huyền Ca nói.

Giang Hưng Vĩ siết chặt nắm đấm nhưng không dám ra tay nữa. Một Giang Phong Mẫn hắn đã không địch nổi, huống chi bên kia còn có Thư Vân Từ

- nữ nhân ngang ngược nhất đại lục, hắn không muốn mất mạng ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!