May mắn là Cố Ly và Cảnh Hàm U đều không cần người khác lo lắng quá nhiều. Kiều Trĩ tuy nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã hiếu chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Vì vậy, người thực sự cần bổ sung kiến thức gấp chỉ có Ông Linh Tiêu.
Sau khi mọi người rời đi, Thần Nhứ ở lại một mình với Ông Linh Tiêu tỉ mỉ giảng giải điểm yếu của từng đối thủ trong tổ Khảm, cùng nhau suy nghĩ biện pháp đối phó. Nàng còn nhờ cả Cố Ly hỗ trợ, chủ yếu vì Ông Linh Tiêu sử dụng công phu âm luật để tấn công, đây là điểm yếu của Thần Nhứ nhưng lại là thế mạnh của Cố Ly.
Ban đầu, Ông Linh Tiêu vẫn thiếu tự tin, nhưng khi thấy hai sư tỷ tận tâm giúp đỡ mình như vậy, nàng cũng hoàn toàn đắm chìm vào việc nghiên cứu võ học. Nền tảng của nàng vốn tốt, qua phân tích của Thần Nhứ và Cố Ly, nàng cảm thấy mình vẫn có hy vọng giành chiến thắng.
Đêm khuya, Thần Nhứ vừa tắm rửa xong trở về phòng thì bị Cảnh Hàm U đột kích, ôm chặt từ phía sau.
"Nghịch ngợm." Thần Nhứ đặt tay lên tay Hàm U.
"Thực ra dù tỷ có dùng tâm như vậy, Linh nhi cũng không giữ được bảng dưới, ít nhất Linh nhi vẫn chưa phải là đối thủ của Công Dã. Với lại, muội thấy ở bảng dưới vẫn có cao thủ ẩn náu." Cảnh Hàm U xót xa cho sự vất vả của Thần Nhứ.
Thần Nhứ thở dài, "Muốn thư viện nổi danh, không chỉ cần thắng đến cuối cùng, mà còn phải thắng thật đẹp mắt. Lần này để Linh nhi một mình ở nửa dưới bảng đấu quả thật ngoài dự đoán, nhưng cũng là một thử thách cho nàng. Dù sao nàng cũng là đệ tử nhập thất của thư viện, đừng xem thường nàng."
Thần Nhứ tiếp quản thư viện được vài năm, tính cả lần này chỉ tham gia hai lần Đại hội võ lâm. Lần trước, nàng không cử các sư muội đi mà cùng Cảnh Hàm U tham gia. Lúc đó, nàng đã lên kế hoạch cho kỳ Võ Lâm Đại Hội này rồi.
"Nghỉ ngơi sớm đi, đối thủ sau này sẽ ngày càng mạnh, muội cũng sẽ ngày càng vất vả." Cảnh Hàm U kéo nàng nằm xuống giường, "Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt." Nói rồi, đưa tay che mắt Thần Nhứ.
Thần Nhứ chớp mắt, hàng mi dài khiến lòng bàn tay Cảnh Hàm U ngứa ngáy, tâm cũng ngứa ngáy. "Sư tỷ..." Giọng nói ngọt ngào này khiến Thần Nhứ khẽ mỉm cười.
"Ngủ đi, ngày mai muội còn phải thi đấu." Thần Nhứ xoay người, vùi đầu vào lòng Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U chỉ biết thở dài, người đẹp trong tay mà không thể làm gì, thật khó chịu.
Sáng hôm sau, Tần Tê vừa ngáp vừa đến chào các sư tỷ. Mọi người đều nhìn Cố Ly với ánh mắt ý vị, không đến nỗi chứ, sắp thi đấu rồi mà.
Mặt Cố Ly hơi ửng hồng, nhưng không giải thích. Tần Tê lấy ra ba túi thơm đặt lên bàn, "Chuẩn bị túi thơm cho mấy sư tỷ thi đấu, bên trong có thuốc giải độc do ta phối, tránh độc giải độc, phòng người ta hại mình mà." Nàn chỉ vào túi thơm, "Đây là Hạ Lan sư tỷ vội vàng thêu suốt đêm."
"Chào buổi sáng." Đang nói thì Hạ Lan Y cũng vừa ngáp vừa ra ăn sáng.
Hóa ra hai người uể oải là vì chuẩn bị thứ này, hiểu lầm Cố Ly rồi. Mọi người lại nhìn Cố Ly, nàng hoàn toàn chúi đầu vào bữa sáng, không thèm để ý mấy kẻ tò mò này.
"Sư tỷ, chào buổi sáng." Ông Linh Tiêu cũng vừa ngáp vừa đến, ngồi xuống ghế cầm lấy một cái bánh bao cắn một phát, "Ái ái!" Kết quả bị bỏng nhảy dựng lên, nhổ bánh bao ra còn thè lưỡi quạt lia lịa, "Nóng quá!" Nàng nói không rõ lời.
Tần Tê vội vàng lấy từ túi thơm trên người ra thuốc trị bỏng rắc lên lưỡi Ông Linh Tiêu, "Đừng nói, ngậm một lúc là khỏi, chú ý đừng nuốt nhé, nuốt vào sẽ ngộ độc đấy."
Ông Linh Tiêu nhìn mọi người ấm ức, Hứa Vi Thư vừa định mở miệng nói gì đó bị Phùng Tĩnh Huân kéo lại, "Đừng kéo Linh nhi nói chuyện, coi chừng Linh nhi ngộ độc."
Thần Nhứ đặt đũa xuống, "Linh nhi, đêm qua không ngủ ngon à?"
Ông Linh Tiêu gật đầu. Tối qua về phòng, vừa nhắm mắt là các chiêu thức hiện ra, không thể ngủ được. Sau đó nàng đành ngồi dậy tĩnh tọa luyện công, luyện đến sáng.
"Thả lỏng đi, không sao đâu." Kiều Trĩ đến vỗ vai cô.
Tiêu Chiết Cốt cũng nói, "Đúng vậy, nhìn Trĩ nhi mà xem, ăn ngon ngủ yên, coi như không có chuyện gì."
Kiều Trĩ ngẩng cao cằm, "Chẳng qua là đánh nhau thôi, ai trong chúng ta không phải đánh từ nhỏ đến lớn? Tỉ thí với Cố Ly sư tỷ ta còn không sợ, sợ chúng sao?"
Cố Ly ngẩng đầu, Kiều Trĩ lập tức trốn sau lưng Tiêu Chiết Cốt, mọi người cười đến không ngừng được. Kiều Trĩ hiếu chiến, nhưng cũng có thể nhận thức đúng đắn sức mình. Nàng không bao giờ sợ đánh nhau, nhưng đối với cao thủ, nàng cũng chân thành kính phục. Trong các đệ tử thư viện, Thần Nhứ, Cố Ly là những người mạnh nhất được công nhận, Kiều Trĩ rất phục.
Mọi người ăn sáng xong, Cảnh Hàm U, Kiều Trĩ, Ông Linh Tiêu đeo túi thơm Tần Tê chuẩn bị, mọi người lên đường lên núi.
Lần thứ hai đến, mọi người đã quen đường, nhanh chóng đến cổng trang viên. Lúc này cổng trang viên không còn ồn ào như hôm qua, mọi người đều đi thẳng vào, ngay cả đệ tử đón tiếp ở cổng cũng chỉ còn hai người.
Mọi người vừa định vào, phía sau đã có một đoàn người đi lên, thiếu nữ đứng đầu nhìn thấy người Phi Diệp Tân, đặc biệt đi đến trước mặt họ nói: "Lâu nay nghe danh Phi Diệp Tân, tiếc là Lưu Quốc chúng ta chưa có duyên học tập. Hôm qua xem võ công của các vị quả nhiên phi phàm, có lẽ năm sau Lưu Quốc cũng nên cử người đến Phi Diệp Tân học tập."
Hứa Vi Thư nhướng mày, "Ngươi là ai vậy?"
Khuôn mặt thiếu nữ nửa cười nửa không, ánh mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên mặt Ông Linh Tiêu, "Ta là Vĩnh Hưng Công Chúa của Lưu Quốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!