Chương 20: Liều mạng

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Trong trà quán đối diện tửu lâu xảy ra chuyện, Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn chứng kiến toàn bộ sự việc.

"Nha đầu này... khá thuận mắt." Chưởng Viện chống cằm nói.

Giang Phong Mẫn xoa cằm, "Có chút giống nàng ngày xưa."

Chưởng Viện nhấp ngụm trà, "Thì ra trong lòng nàng, ta ngốc nghếch như vậy."

Giang Phong Mẫn vội vàng nở nụ cười nịnh nọt, "Đương nhiên không phải, ta chỉ thấy nó đủ ngông cuồng ngạo mạn, điểm này có chút giống nàng."

"Nàng có biết tại sao nó đủ ngông cuồng ngạo mạn nhưng vẫn có chút ngốc nghếch không?" Câu hỏi của Chưởng Viện luôn khó trả lời, may thay Giang Phong Mẫn đi theo nàng mấy chục năm, đã có đủ kinh nghiệm.

Nếu không đoán được ý Chưởng Viện, tốt nhất đừng đoán, cứ nói thật. "Bởi vì không học nghệ trong thư viện."

Chưởng Viện hài lòng mỉm môi, đôi mắt lấp lánh như sóng nước, chỉ khẽ chuyển động đã toát lên vạn tình ý, khiến Giang Phong Mẫn ngứa ngáy trong lòng.

"Tiểu nha đầu này đối với Linh nhi cũng không tệ, sau này có cơ hội nàng chỉ điểm cho nó chút."

Giang Phong Mẫn lập tức đứng dậy, "Hiện tại ta cũng rất nhàn."

"Khụ!"

Giang Phong Mẫn ngồi phịch xuống ghế, "Đương nhiên, uống trà cùng nàng là quan trọng nhất." Nàng cầm ấm trà rót cho Chưởng Viện, "Uống trà uống trà."

"Linh nhi rốt cuộc là đồ đệ của Huyền Ca, tiểu nha đầu này lại là người trong môn phái Huyền Ca, nàng nhúng tay vào làm gì? Còn chê Huyền Ca chưa đủ oán nàng sao?" Chưởng Viện chỉ nói nhiều như vậy với Giang Phong Mẫn, với người khác nàng đã chẳng thèm nói.

Hiện nay Văn Huyền Ca cũng ở kinh thành, muốn chỉ điểm hay bảo hộ đều có người đến, chỗ nào cần Giang Phong Mẫn ra tay?

"Phải phải, vẫn là nàng nghĩ chu toàn." Giang Phong Mẫn tuy thô lỗ nhưng không phải người không hiểu chuyện.

"Trường Ngữ vẫn chưa hồi âm?"

Giang Phong Mẫn lắc đầu, "Chắc sắp rồi, nàng đừng sốt ruột."

"Ta sốt ruột cái gì?" Chưởng Viện nhìn đám nha dịch chạy loạn ngoài phố, "Hai ngày nay không có việc gì, chúng ta ra ngoại thành dạo chơi, trong thành còn lâu mới yên được."

Giang Phong Mẫn nghe xong cười tít mắt, "Vậy thì tốt quá, lâu rồi chúng ta chưa du sơn ngoạn thủy." Suốt chuyến đi này, cơ bản chỉ đuổi theo lộ trình của Ông Linh Tiêu, chẳng có cơ hội chơi đùa thỏa thích.

Chưởng Viện cũng cười, cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Ừ, lâu rồi ta chưa tỉ thí với nàng. Ngoại thành đất rộng, không sợ quậy phá."

Nụ cười trên mặt Giang Phong Mẫn tắt ngấm, "Vân Từ..."

Chưởng Viện khẽ vẫy tay, Giang Phong Mẫn lập tức áp sát mặt lại, Chưởng Viện nói nhỏ vài lời bên tai, khiến nàng nghe xong nhếch mép, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ.

"Không tự tin?" Chưởng Viện nhấp trà.

Giang Phong Mẫn khó nhọc nuốt nước bọt, "Có!"

Trước mặt Chưởng Viện, chết cũng không dám nói không tự tin.

Chưởng Viện chống tay lên cằm, "Phong Mẫn, trên đời này người có thể tỉ thí với ta thật sự không còn nhiều." Trong mắt nàng thoáng chút cô đơn.

Nỗi cô đơn của kẻ đứng trên đỉnh cao.

Công Dã Ti Đồng ngồi trên nóc của một tằng lâu, nhìn xuống những người lính đi lại qua lại, nàng buồn chán vờn mái tóc dài, nghĩ đến nha đầu vô lương tâm kia, nàng cảm thấy bực bội. Cũng phải, mình cớ gì phải hùng hục chạy đến đây nhúng tay vào? Người ta còn chẳng màng.

*tằng lâu: nhà nhiều tầng

"Cẩu giảo Lã Động Tân!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!